Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 399: Nếu ngươi có ý kiến thì lão phu thu lại

Lục Châu không lập tức sử dụng pháp thân mà kéo xuống xem giá bán của pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
100.000 điểm công đức.
Cố nhịn lại tiếng chửi thề, Lục Châu xem lại điểm công đức còn thừa của mình: 1.600 điểm.
Đáng tiếc không rút thưởng được Luyện Hóa Phù, món đồ này không có trong giao diện Thương thành.
Xem ra muốn luyện hoá Lạc Nguyệt Cung thì chỉ có thể đợi đến khi thần may mắn đến.
Số điểm công đức còn lại của Lục Châu hiện giờ chẳng đủ để mua cái gì, muốn bổ sung thẻ Một Kích Chí Mạng cũng không đủ.
Ngay khi Lục Châu đang cảm thán bản thân mình thật nghèo thì...
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Lục Châu đã không còn cảm thấy kinh ngạc với loại thông báo này, chỉ là trong lòng hắn lại dâng lên nghi hoặc, chẳng biết vị trưởng lão nhà nào lại bị Ngu Thượng Nhung để mắt tới.
Nhớ lại những cái tên trong danh sách kia, Lục Châu chẳng thèm quan tâm nữa, kẻ có tên trên đó không đáng được thương hại.
“Sử dụng.” Lục Châu âm thầm mặc niệm.
Ngay sau đó, năng lượng tràn ngập toàn thân hắn, pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương tiêu tán, thay vào đó là pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Màn đêm buông xuống, trên nóc một gian phòng, Phan Ly Thiên và Giang Ái Kiếm cùng nâng cốc đối ẩm.
“Ngươi là tam hoàng tử, sao không nói cho Thái hậu biết?” Phan Ly Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đầu.
“Phan trưởng lão, ông là tứ thế tổ của Phan Trọng, sao lại không nói cho hắn biết?” Giang Ái Kiếm cười ha hả.
“Hắc… lão hủ đang hỏi ngươi, sao ngươi hỏi ngược lại ta… Ấy không đúng, làm sao ngươi biết được?” Phan Ly Thiên ngồi thẳng người dậy.
Giang Ái Kiếm cười đáp: “Chuyện này rất đơn giản mà. Ông từng trấn thủ biên cương tây nam, lại có giao tình với tứ hoàng tử, ta đã điều tra nội tình của ông rồi.”
“Tiểu tử ngươi đúng là giảo hoạt.”
Hai người đang trò chuyện thì chợt chú ý thấy Đông Các xuất hiện năng lượng ba động.
Giang Ái Kiếm chỉ mới ở Ma Thiên Các trong một khoảng thời gian ngắn, thấy thế bèn nhướng mày: “Có người xâm lấn Ma Thiên Các sao?”
Phan Ly Thiên lắc đầu không chút kinh ngạc. “Quen là được. Các chủ rất thích làm ra loại động tĩnh cổ quái như vậy đó.”
“Còn có chuyện này à?”
Oanh!
Sau khi năng lượng hội tụ xong, Đông Các lại rơi vào yên tĩnh.
Giang Ái Kiếm khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp đề tài vừa rồi thì lại nghe thấy một trận năng lượng ba động mãnh liệt!
Ầm ầm!
Ba động này còn mạnh hơn Đông Các gấp nhiều lần.
“Lần này đúng thật là ngoại địch xâm lấn rồi!” Giang Ái Kiếm gãi đầu nói. “Xem ra mị lực của ta không yếu, cho dù truyền đi tin tức ta đã chết nhưng vẫn có người nhìn chằm chằm không chịu buông tay! Thật là buồn quá mà!”
Phan Ly Thiên cũng bị trận năng lượng ba động thu hút sự chú ý, lập tức quay đầu nhìn.
Hắn không phải là loại thanh niên vãn bối như Giang Ái Kiếm, xét về kinh nghiệm, lịch duyệt hay kiến thức của hắn đều vượt xa Giang Ái Kiếm.
Ngoại trừ những động tĩnh từ Đông Các mà hắn chưa bao giờ hiểu được thì động tĩnh vừa phát ra từ Nam Các chẳng có gì kỳ lạ.
Phan Ly Thiên không hề hoài nghi phán đoán của mình, bèn châm chọc Giang Ái Kiếm. “Cửu nha đầu nói đúng, tiểu tử ngươi đúng là đồ da mặt dày.”
Giang Ái Kiếm sờ sờ gương mặt và cằm mình rồi đáp: “Đâu có dày, râu ria còn đâm qua được mà.”
Phan Ly Thiên lườm hắn một cái rồi nhìn về phía Nam Các.
“Nóng lạnh luân chuyển theo bốn phương tám hướng, từng tầng chồng lên nhau. Đây là biểu hiện của pháp thân Thập Phương Càn Khôn tấn thăng lên Bách Kiếp Động Minh.” Phan Ly Thiên giải thích.
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ nói: “Ta còn tưởng là có người đến ám sát mình chứ, không ngờ lại là đột phá. Là ai đây?”
“Chẳng lẽ là là tên nhóc tứ thế tôn thiên phú ngu dốt của lão hủ?” Hai mắt Phan Ly Thiên toả sáng.
“Nghĩ hay thật đấy. Phan Trọng ở Tây Các, không phải Nam Các.”
Phan Ly Thiên bất đắc dĩ nói: “Đệ tử duy nhất của Ma Thiên Các chưa có pháp thân Bách Kiếp Động Minh chỉ còn mỗi mình Chiêu Nguyệt…”
“Vị muội muội này của ta đúng là may mắn.”
Năng lượng ba động liên tục trong nửa giờ mới ngừng hẳn. Nam Các rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu nói: “Một người là tam hoàng tử, một người là công chúa hoàng thất. Hoàng thất Đại Viêm cũng chỉ còn lại tứ hoàng tử điện hạ là ra hình ra dáng. Đáng tiếc hắn cũng không thể kế thừa đại nghiệp, sứ mệnh của hắn là trấn thủ biên cương.”
“Hắn cứu mạng ông, đương nhiên ông phải nói tốt cho hắn. Nhưng ông chưa thấy được bộ dạng nịnh nọt của hắn trước mặt Lưu Hoán đâu.” Giang Ái Kiếm nói.
“Đều là để sống sót… chẳng phải ngươi cũng thế sao?” Phan Ly Thiên nói.
Giang Ái Kiếm nhất thời nghẹn lời.
Phan Ly Thiên trầm mặc một lát rồi mới nói:
“Tứ hoàng tử điện hạ đúng thật đã cứu mạng lão hủ. Vì muốn báo đáp hắn nên lão hủ tòng quân mấy chục năm, giết địch vô số, cuối cùng tu vi mất hết, cũng xem như đã trả hết nợ ân tình cho hắn.”
Sáng hôm sau, tại Đông Các.
“Sư phụ, đồ nhi không phụ mong đợi của sư phụ, đã bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư chợt nghe được âm thanh của Chiêu Nguyệt ngoài sân. Hắn mở mắt, chắp tay bước ra khỏi phòng.
Chiêu Nguyệt hưng phấn khom người hành lễ:
“sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng, vuốt râu gật gù. “Tốt.”
“Đồ nhi nghe mọi người nói tối qua sư phụ lại cô đọng Thập Phương Càn Khôn lần nữa nên không dám đến sớm quấy rầy.” Chiêu Nguyệt nói.
“Ôn luyện thường xuyên tất có chỗ tốt, các ngươi khi tu hành cũng có thể sử dụng phương pháp này.” Lục Châu mặt không đỏ tim không đập nói.
Đám nghiệt đồ của hắn thiên phú kinh người, bảo bọn họ ôn luyện lại các cấp độ cũ sẽ chỉ có lợi thêm.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tâm tình Chiêu Nguyệt cực tốt.
“Đã lĩnh hội hết Minh Ngọc Công chưa?” Lục Châu hỏi.
“Về cơ bản đã lĩnh hội hết.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Minh Ngọc Công nóng lạnh luân chuyển, âm dương điều hoà, rất thích hợp để ngươi tu luyện.”
“Đồ nhi may mắn được sư phụ chỉ điểm, ân tình của sư phụ không thể nào báo đáp.” Chiêu Nguyệt quỳ xuống hành lễ.
Lục Châu thấy độ trung thành của nàng đang tăng cao, đã vượt qua ngưỡng 80 điểm.
Đó là nhờ khoảng thời gian này Lục Châu quan tâm dạy dỗ, lại trị liệu cho Thái hậu, có được lòng trung thành của nàng là chuyện rất hiển nhiên.
Tay phải Lục Châu nâng lên, một thanh chuỷ thủ màu xanh lục xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Khẽ vung tay một cái, Bích Lạc Nhận bay về phía Chiêu Nguyệt. Chiêu Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác tiếp lấy.
Thanh chuỷ thủ phát ra luồng khí lạnh buốt, toàn thân được điêu khắc vô cùng tinh xảo, không ngừng toát ra quang mang màu xanh lục.
“Vi sư vốn định ban thưởng Lệ Ngân Quyền Sáo cho ngươi, nhưng nghĩ đến ngươi là nữ nhi chắc không thích loại hình vũ khí này nên đã ban cho lão bát… Thanh chuỷ thủ Bích Lạc Nhận này tuy nhỏ nhưng cũng là vũ khí không tệ, vi sư ban nó cho ngươi, ngươi có ý kiến gì không?” Lục Châu hỏi.
Nếu ngươi có ý kiến thì lão phu thu lại.
Chiêu Nguyệt nhớ tới cặp quyền sáo vừa thô vừa to kia của lão bát, toàn thân khẽ run, lập tức nói: “Đồ nhi không có ý kiến, đồ nhi rất thích Bích Lạc Nhận!”
Lệ Ngân Quyền Sáo thật sự là xấu muốn chết!
“Thế thì tốt. Vi sư ban thưởng Bích Lạc Nhận cho ngươi, nhớ sử dụng cho tốt.” Lục Châu hài lòng nói.
“Đồ nhi bái tạ sư phụ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận