Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2115: Bằng hữu

Âu Dương Huấn Sinh nhịn không được nữa, thốt lên: “Thánh nữ, đừng nói chuyện của Ma Thần đại nhân.”
Lam Hi Hoà chú ý thấy Âu Dương Huấn Sinh dùng kính ngữ “đại nhân” để gọi Ma Thần, khẽ nhíu mày.
Lục Châu giơ tay lên ngăn lại: “Không sao.” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, “Đã như vậy, ngươi có biết vì sao bọn hắn lại đột nhiên quay đầu phản bội, vây công Ma Thần không?”
Lam Hi Hoà nói: “Không biết. Thời đại của hắn đã qua, chúng ta nên nhìn về phía trước thì hơn. Hắn trở về chẳng phải là chuyện tốt lành gì, Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, Thái Hư loạn thế, hung thú trong bí ẩn chi địa đánh giết nhân loại mỗi ngày, đây là kết quả mà chúng ta muốn nhìn thấy sao?”
Lục Châu nhíu mày nói: “Ngươi cho rằng đây là nhân quả do Ma Thần gieo xuống? Vì sao không phải là thiên đạo sụp đổ dẫn tới Ma Thần tái hiện?”
Lam Hi Hoà nghẹn lời không thể đáp lại, ánh mắt nàng có vẻ phức tạp.
Nàng nhìn Lục Châu với vẻ dò xét: “Lục các chủ vậy mà lại nói đỡ cho Ma Thần?”
“Thánh nữ!” Âu Dương Huấn Sinh cao giọng gọi.
Lục Châu lại đưa tay lên ngăn lời hắn. Bại lộ thân phận sẽ không nghe được lời nói thật.
“Ngươi có thành kiến với Ma Thần quá sâu.”
Lam Hi Hoà lắc đầu nói: “Âu Dương tiên sinh nhiều lần ngăn cản ta nói tiếp, còn cho là ta không biết rõ chuyện của Trọng Quang Đại Đế. Kỳ thực ta đã biết từ lâu rồi.”
Âu Dương Huấn Sinh cả kinh.
Lam Hi Hoà nói: “Trọng Quang Đại Đế chết trong tay Ma Thần.”
Âu Dương Huấn Sinh cạn lời.
Việc nên tới vẫn sẽ tới. Hắn không ngờ thánh nữ lại biết nhiều như thế, đúng là phiền phức. Trong lòng Âu Dương Huấn Sinh lo lắng vô cùng.
Huyền Dặc đế quân nghe Lam Hi Hoà nói vậy lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Đây là… cừu nhân gặp mặt đó nha!
Khi hai người đang bối rối không biết nên làm thế nào, Lục Châu đột nhiên lên tiếng: “Trọng Quang Đại Đế không phải chết trong tay Ma Thần.”
“Chẳng lẽ trong sách nói sai?” Lam Hi Hoà hỏi ngược lại.
“Mấy quyển sách cấm đó cũng chỉ là đồ giả mà thôi.”
“Ý của Lục các chủ là ta không nên tin lời sách sử? Lời của Lục các chủ mới là chân tướng?” Lam Hi Hoà không phục nói.
“Đủ rồi!” Âu Dương Huấn Sinh đứng lên, răn dạy nàng. “Hi Hòa.”
“Âu Dương tiên sinh?”
“Mau xin lỗi Lục các chủ đi.”
Lam Hi Hoà mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Âu Dương tiên sinh nói chém đinh chặt sắt: “Lời Lục các chủ nói chính là chân tướng!”
Lam Hi Hoà càng thêm ngơ ngác. Vị trưởng bối mà nàng tôn trọng nhất lại đứng về phía Lục các chủ?
“Ta không hiểu. Vì sao chứ?”
Đám người trầm mặc trước câu hỏi của nàng. Trong đạo trường lâm vào yên tĩnh.
Lát sau, Lục Châu mới nói: “Bản toạ không có lý do gì phải giết Trọng Quang.”
Đôi mắt Lam Hi Hoà mở to, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ vẻ thất thố vì kinh hãi, trái tim đập nhanh kịch liệt.
Nàng nhìn Lục Châu, run giọng nói: “Ma… Ma Thần?!”
Lục Châu thở dài một tiếng, xúc động nói: “Trước kia Trọng Quang là cao thủ nhất đẳng đương thời, hắn theo bản toạ đến Vô Tận Hải điều tra sự ảo diệu của thiên địa, cũng xem như là bằng hữu cùng chung chí hướng. Về sau khi đại địa bắt đầu phân tách, hắn muốn điều tra chân tướng nên đi tới Nhân Định, cũng chính là Đại Uyên Hiến bây giờ, rồi bị Ứng Long đánh lén. Sau đó trăm năm hắn tu dưỡng trong Trọng Quang điện, bản toạ cũng vì vậy mà giáng tội Ứng Long, giao thủ với nó bảy ngày bảy đêm, rút ra một sợi gân của nó để trừng phạt.”
Đám người nghe mà kinh hãi, đặc biệt đây lại là lời của người trong cuộc nói, cảm giác chấn động không khác gì tận mắt nhìn thấy.
“Bản toạ cất long cân trong hộp gấm, mang theo bên người. Vốn định tặng cho Trọng Quang, lại không ngờ hắn đột nhiên qua đời.”
Lam Hi Hoà nhìn Lục Châu với vẻ không thể tin nổi. Thật khó có thể tưởng tượng Lục các chủ mà nàng từng khinh thường năm xưa lại chính là Ma Thần đại nhân người người kính sợ!
Nàng cảm thấy rất loạn, đầu óc trống rỗng. Trầm mặc một lúc lâu, Lam Hi Hoà mới nói: “Năm đó Lục các chủ chỉ là hoá thân của ngài? Ngài vẫn luôn dùng hoá thân trêu đùa ta?”
Nàng vừa sợ, vừa giận, vừa không cam lòng. Nhớ lại ba chiêu từng thua ở Bạch Tháp, nàng lại cảm thấy nghẹn ở cổ họng.
Lục Châu lắc đầu đáp: “Bản toạ rất hiếm khi ngưng tụ hoá thân.”
Lam Hi Hoà giật mình. Nếu đó là Lục các chủ thật vậy thì càng thêm châm chọc. Người mà nàng đối mặt vẫn luôn là Ma Thần chính chủ. Lam Hi Hoà rốt cuộc không nói nên lời.
Âu Dương Huấn Sinh không nhịn được nữa, kích động nói: “Lục huynh, ta chờ ngươi đã rất lâu!”
Lục Châu nhìn hắn. “Ngươi và Giải Tấn An đều từng là bằng hữu của bản toạ?”
Âu Dương Huấn Sinh gật đầu: “Đương nhiên là bằng hữu.”
Tại Vân Trung Vực Lục Châu đã cảm thấy thái độ của Âu Dương Huấn Sinh đối với mình giống như đối với lão bằng hữu nhiều năm.
Lam Hi Hoà tròn mắt nói: “Âu Dương tiên sinh, ngài đã sớm biết rồi?”
Lam Hi Hoà còn kính trọng Âu Dương Huấn Sinh hơn cả Minh Tâm Đại Đế. Âu Dương Huấn Sinh giống như sư phụ, từ nhỏ đến lớn đều do hắn một tay dạy dỗ nàng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không có chuyện gì là hắn không biết. Lại không ngờ… Âu Dương Huấn Sinh cũng là bằng hữu của Ma Thần.
Âu Dương Huấn Sinh áy náy nói: “Thánh nữ, không phải ta muốn giấu giếm ngươi, nhưng ngươi là thánh nữ kế thừa Trọng Quang điện, mà chuyện của Ma Thần chung quy cũng chỉ là quá khứ. Ta vốn không ngờ được Lục huynh sẽ thật sự trở về. Xưa nay đâu có ai… có thể vĩnh sinh đâu?!”
Câu nói cuối cùng của hắn run lên vì kích động. Lục Châu cũng thở dài nói: “Lão phu quay về Thái Hư nhưng đã quên rất nhiều chuyện.”
Âu Dương Huấn Sinh hiểu ý Lục Châu, bình phục lại tâm tình, sau đó nhìn thoáng qua Lam Hi Hoà và Huyền Dặc đế quân.
Lục Châu gật đầu nói: “Cứ nói đi đừng ngại, đều là người một nhà.”
Lam Hi Hoà giật mình. Huyền Dặc đế quân thì nhìn về phía Âu Dương Huấn Sinh với vẻ mong đợi, hắn rất muốn nghe về truyền kỳ của lão sư nha.
Trong mắt Âu Dương Huấn Sinh tràn ngập hồi ức, chậm rãi nói: “Nói ra chỉ sợ hậu bối các ngươi không tin. Ta, Giải Tấn An và Lục huynh đều là những người sinh ra đầu tiên trên thế gian này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận