Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1167

Điền Minh gọi ra Tinh Bàn phòng ngự, nhưng Ngu Thượng Nhung sao có thể cho hắn cơ hội thở dốc.
“Vạn Vật Quy Nguyên!”
Lấy Trường Sinh Kiếm làm trung tâm, hơn trăm ngàn đạo kiếm cương trong khoảnh khắc hình thành, phối hợp với Thủy Long Ngâm đâm mạnh vào Tinh Bàn..
Phanh phanh phanh…
Đột nhiên toà Tuyết Sơn cấp tốc co lại, chui vào trong thân thể Điền Minh. Phốc !
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Điền Minh phun máu bay lùi về sau trăm thước, điên cuồng ngẩng đầu lên quát: “Ta muốn các ngươi phải chôn cùng!”
Hắn bôi máu tươi lên lòng bàn tay rồi vỗ mạnh xuống đất một cái. Oanh!
Ba cây trận kỳ rời khỏi mặt đất, bay vù lên không trung, kiếm cương bắn ra càng lúc càng nhanh.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung điên cuồng huy động vũ khí chống cự, pháp thân kim liên cũng đã thu lại.
Mất đi một Mệnh Cách, Điền Minh lại càng cẩn thận hơn trước, hắn cắn răng, trong mắt ngập tràn tơ máu. Cho dù có huỷ trận kỳ cũng phải giết chết hai kẻ này.
Vu Chính Hải truyền âm nói: “Hủy Mệnh Cung của hắn.”
“Ta cũng có ý đó.” Ngu Thượng Nhung cưỡng ép nhịn xuống khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
“Nhị sư đệ, chúng ta hợp tác một lần. Ta phía trên, đệ phía dưới.”
“Được.”
Thân ảnh Vu Chính Hải loé lên, gọi ra kim sắc Tinh Bàn bao bọc lấy hai người. Tinh Bàn cấp tốc xoay tròn ngăn trở đòn tấn công của trận kỳ.
Kỳ thực hai huynh đệ hiểu nhau rất rõ. Có khi chỉ cần một động tác nhỏ cũng biết đối phương muốn làm gì.
Bọn hắn cả đời đều thích phân cao thấp, đấu đá với nhau, nhưng một khi hợp tác mới phát hiện thì ra hai người lại ăn ý đến vậy. Có lúc chính mình còn không hiểu rõ mình bằng địch nhân.
Bọn hắn là địch nhân, cũng là huynh đệ.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện đánh tới, Tinh Bàn của Vu Chính Hải ngăn ở phía trước, cùng hắn kề vai sát cánh phá tan kiếm cương.
Ngu Thượng Nhung vọt tới trước mặt Điền Minh, vung Trường Sinh Kiếm lên.
Điền Minh không dám gọi pháp thân ra, chỉ có thể mang theo Tinh Bàn không ngừng lui về sau.
Đây thật là thập diệp? Điền Minh lại lần nữa đặt ra nghi vấn.
Thế công lăng lệ, tốc độ cực nhanh, kinh nghiệm lão luyện, nguyên khí cuồn cuộn… nhìn thế nào cũng không giống thập diệp!
Điền Minh bị hai người hợp lực đẩy lùi, tâm phiền ý loạn, bèn cắn răng quát: “Cút cho ta!” Tinh Bàn đột nhiên phóng to đẩy mạnh về phía trước.
Vu Chính Hải cũng đẩy Tinh Bàn lên phòng ngự. Ầm! Khoé môi hắn chảy máu, khẽ gọi: “Nhị sư đệ!”
“Được!” Thân ảnh Ngu Thượng Nhung lập tức biến mất.
Trong khoảnh khắc Tinh Bàn rời xa khỏi cơ thể, Điền Minh mới nhận thức được hắn đang rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Hắn muốn thu hồi Tinh Bàn, nhưng thân ảnh Ngu Thượng Nhung đã xuất hiện ở trước mặt, đâm ra một kiếm!
Ầm!
Điền Minh dùng lòng bàn tay đỡ lấy mũi kiếm, nở nụ cười nói: “A, thật xin lỗi, ta có một viên Mệnh Cách biến lòng bàn tay trở thành hộ thuẫn!”
Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp: “Ngươi đắc ý quá sớm.”
Xoẹt !
Một mảnh kim diệp từ sau lưng đâm xuyên ngực Điền Minh. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện kim sắc pháp thân đang cầm kim diệp ghim mạnh vào lưng hắn, mà những mảnh kim diệp khác còn đang không ngừng xoay tròn quanh pháp thân.
Lục Châu cảm giác mình đã đánh giá thấp năng lực hai đồ đệ này, tựa như trong mắt cha mẹ, những đứa con lúc nào cũng là trẻ nhỏ cần được bảo vệ.
Pháp thân của Ngu Thượng Nhung linh hoạt như một con người bình thường, nhìn như ba người đang hỗn chiến, kỳ thực có tới “bốn người”.
Điền Minh từ đầu đến cuối đều không để tâm tới kim sắc pháp thân, kinh nghiệm chủ quan từ nhiều năm chiến đấu khiến hắn trở nên khinh địch.
Hai mắt Điền Minh trợn trừng, trên mảnh kim diệp toả quang mang màu xanh lá kia nhỏ máu tí tách, bởi vì lực lượng quá lớn nên máu tươi đã bắn đầy mặt hắn.
Hắn không cách nào tin được chỉ là thập diệp sao lại có thể mạnh đến không hợp thói thường như thế…
“Ngươi !”
Xoẹt!
Lưng Điền Minh lại bị đâm thêm một nhát. Đây là mảnh kim diệp thứ hai.
Xoẹt!
Đây là mảnh kim diệp thứ ba.
Điền Minh lúc này đã hoàn toàn điên cuồng: “Ta chết thì các ngươi cũng đừng hòng sống!”
Hắn gọi ra pháp thân, Tinh Bàn đổi hướng đánh vào kim sắc pháp thân của Ngu Thượng Nhung.
Ầm!
Những mảnh kim diệp còn lại ngăn trở bạch sắc Tinh Bàn, Ngu Thượng Nhung đột nhiên xoay người tung ra một chưởng vào Tinh Bàn của Vu Chính Hải. “Tránh ra!”
“Đệ điên à?!” Vu Chính Hải không hề đề phòng Ngu Thượng Nhung, một chưởng này lập tức đánh hắn lui về sau thật xa.
Ngay sau đó, Ngu Thượng Nhung kiên định huy động Trường Sinh Kiếm với tốc độ cực hạn nhất từ trước đến nay.
Bạch sắc Thiên Giới Bà Sa xoay tròn tại chỗ, bắn ra vô số quang trụ lực lượng Mệnh Cách.
Nhân cơ hội này, pháp thân Ngu Thượng Nhung đột nhiên biến mất rồi lại lần nữa xuất hiện sau lưng Điền Minh, nhanh chóng đâm thêm mấy nhát.
Điền Minh ngã một lần đã khôn ra, điên cuồng phát tiết toàn bộ lực lượng Mệnh Cách.
Oanh!
Lực lượng Mệnh Cách đánh vào người Ngu Thượng Nhung khiến hắn bay ngược ra sau, Trường Sinh Kiếm bay vèo trên không trung tạo thành một đường lưu quang… cuối cùng rơi vào trong tay kim sắc pháp thân.
Kim quang lóng lánh, pháp thân ra sức chém xuống.
Ầm! Cánh tay bên phải của Điền Minh bị chém đứt lìa.
“A !”
Điền Minh hét thảm một tiếng, phát tiết nguyên khí như không muốn sống nữa. Kim sắc pháp thân lập tức lui về.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Tục ngữ nói, nắm đấm lớn cũng phải sợ kẻ điên, mà kẻ điên… sợ nhất kẻ không muốn sống.
Điền Minh chính là kẻ không muốn sống!
Hắn lợi dụng một giây bộc phát vừa rồi, đánh bay Ngu Thượng Nhung, đồng thời na di đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, trong tay cầm một vật màu đen đánh tới.
Pháp thân Ngu Thượng Nhung ra sức đâm những mảnh kim diệp còn lại vào người Điền Minh.
Phốc !
Trái tim Điền Minh bị đâm thủng.
Mười mảnh kim diệp hoàn thành sứ mệnh, lượn vòng bay về.
Điền Minh cắn răng nói: “Ngươi chết chắc rồi!”
Vật thể màu đen trong tay hắn đâm vào bờ vai Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, toàn thân rơi xuống đất.
Lúc này Vu Chính Hải đã na di tới mang theo Thủy Long Ngâm cuồn cuộn, đồng thời lực lượng Mệnh Cách từ trong Tinh Bàn cũng bắn ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận