Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 448

Tư Vô Nhai đẩy Vĩnh Ninh công chúa về phía Tiểu Diên Nhi, khẽ gọi: “Tiểu sư muội.”
Tiểu Diên Nhi đỡ lấy Vĩnh Ninh, cẩn thận dìu nàng sang một bên.
Thân trên Tư Vô Nhai lúc này để trần, hắn đưa tay lau đi vết máu bên khoé miệng rồi cung kính dập đầu với Lục Châu. “Cầu sư phụ giải vây cho đồ nhi!”
Thẩm Lương Thọ câm nín.
Hắn lảo đảo lùi lại, hai chân không ngừng run rẩy, mắt trợn trừng.
Hắn lùi ra phía sau cẩn thận quan sát lão nhân lần nữa… Có. Có loại thần vận khí chất đó.
Lão nhân mà Thẩm Lương Thọ sùng bái nhất trên đời, xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Đây chính là tổ sư gia Ma Thiên Các, người đứng đầu Hắc Bảng, là sư phụ của cửu đại đệ tử… Cơ Thiên Đạo?
Phịch!
Thẩm Lương Thọ ngã ngồi dưới đất.
Tiểu Diên Nhi quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi làm sao thế?”
“Không, không có… không có gì.” Thẩm Lương Thọ muốn khóc rồi.
Lúc này hắn mới nhớ ra, khi còn ở trang viên Thẩm thị, tiểu nha đầu từng bảo hắn quỳ xuống mà bái lạy sư phụ nàng.
Hoá ra người ta thật sự không có nói dối.
Lục Châu không thèm để ý đến cảm nhận của Thẩm Lương Thọ. Huống hồ gì nếu ngay từ đầu Thẩm Lương Thọ nhận ra Lục Châu thì kết quả cũng chẳng có gì khác biệt.
“Liên quan gì đến lão phu?”
Tư Vô Nhai câm nín.
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như không. Tạo ra cục diện như ngày hôm nay chẳng phải đều do các ngươi gieo gió gặt bão hay sao? Dựa vào cái gì lại bắt lão phu thu thập tàn cuộc cho các ngươi?
Oanh!
Ầm ầm!
Cự liễn U Minh Giáo bị pháp thân lang vương không ngừng công kích, rốt cuộc vỡ nát, rơi xuống đập vỡ đống kiến trúc dưới thành.
Pháp thân lang vương lúc này đã trở lại là thất diệp.
Sau khi tứ đại hộ pháp bị thương, bọn họ liên tục lui về phía sau, U Minh Giáo xuất hiện thương vong!
Lưu Bỉnh không di chuyển.
Sáu vị tướng quân cũng lăng không lơ lửng, không tiếp tục tấn công. Chiến cuộc đã thay đổi. Bất cứ lúc nào cũng phải phòng bị địch nhân, huống chi đối phương còn là người dị tộc.
Nhưng Cáp Lạc há có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội ngàn năm một thuở này.
“Tứ điện hạ, còn thất thần ở đó làm gì? Một ngày tứ đại hộ pháp U Minh Giáo còn chưa bị diệt thì ngày đó ngươi còn phải bất an.”
Hàng chân mày Lưu Bỉnh cau lại, nhìn dáng vẻ đắc ý của Cáp Lạc, Lưu Bỉnh có thể đoán được sau khi Cáp Lạc xử lý xong U Minh Giáo tất nhiên sẽ quay đầu cắn ngược lại mình.
Nhưng Lưu Bỉnh lại không thể không phất tay ra lệnh vây quét tứ đại hộ pháp.
“Lý Cẩm Y, ngươi là thuộc hạ của Ngụy Trác Ngôn. Hạng tướng quân bị người ta đánh lén mà ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi ngăn chặn bọn hắn!”
Trên bầu trời, Lý Cẩm Y cầm dù giấy đứng ngẩn người.
Từ đầu tới cuối nàng đều không ra tay. Nàng vẫn luôn nấp ở nơi không ai chú ý nhưng rốt cuộc vẫn bị tứ điện hạ nhìn thấy.
Ba toà pháp thân bay về phía Tư Vô Nhai, đồng thời mấy đạo chưởng ấn dồn dập từ trên đánh xuống.
Vù!
Tư Vô Nhai vội vàng đứng lên, hai tay bộc phát cương khí hùng hồn.
Oanh!
Mấy đạo chưởng ấn chấn động, công trình kiến trúc bốn phía ầm vang sụp đổ.
Đúng lúc này, ánh mặt trời rọi vào người Tư Vô Nhai, Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Thẩm Lương Thọ.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía đám người này.
Lưu Bỉnh cũng thế.
Lý Cẩm Y cũng vậy.
Tứ đại hộ pháp ngơ ngơ ngác ngác! Lão đầu kia sao nhìn quen thế nhỉ?
Cáp Lạc cùng với Hạng Liệt vừa mới đứng dậy từ trong đống phế tích cũng quay sang nhìn.
“Đó là ai?”
Lưu Bỉnh ngưng thở! Trái tim nhói lên như vừa bị trọng chuỳ nện phải!
Tại sao ông ta lại xuất hiện ở chỗ này?!
Hạng Liệt vẫn luôn ẩn mình ở Thần Đô, chưa từng gặp mặt Cơ Thiên Đạo nên lúc này cũng chỉ kỳ quái nhìn lão giả trước mặt Tư Vô Nhai. Người có thể khiến Tư Vô Nhai quỳ xuống rốt cuộc là ai?
Lý Cẩm Y thì vẫn bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mặt, dường như nàng đã sớm dự liệu được chuyện này.
“Mặc kệ là ai, cứ vào giết đã.” Cáp Lạc phất tay.
Đám người Lâu Lan và Nhu Lợi tựa như một bầy sói hoang phi nước đại về phía Tư Vô Nhai.
Lục Châu nhìn đám người xung quanh.
Với cục diện này, hắn muốn phủi sạch quan hệ với Tư Vô Nhai cũng không có khả năng.
Tư Vô Nhai lại nói: “Chỉ cần sư phụ nguyện ý ra tay cứu giúp, đồ nhi nguyện quay về Ma Thiên Các, mặc người xử trí!”
Ầm! Trán Tư Vô Nhai chạm mạnh xuống đất!
Lục Châu vuốt râu nói: “Chỉ mong ngươi đừng để lão phu thất vọng.”
Bàn tay nâng lên, Khổng Tước Linh xuất hiện, toả ra tinh thần chi quang nhàn nhạt.
“Lên đi.” Lục Châu tiện tay vung lên. Khổng Tước Linh bay tới chỗ Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai mừng rỡ tiếp lấy, mũi chân đạp mạnh, toàn thân bay vào không trung.
“Hắn cầm thứ gì trong tay thế?” Cáp Lạc kỳ quái nói.
Chỉ thấy Tư Vô Nhai ném Khổng Tước Linh lên không trung. Khổng Tước Linh cấp tốc xoay tròn, phát ra âm thanh cộng hưởng ông ông.
Ngay sau đó một phân thành hai, biến thành hình cánh quạt, xung quanh Khổng Tước Linh được cương khí bao bọc toả ra kim quang óng ánh…
Vù!
Hai phần Khổng Tước Linh bay tới đáp lên lưng Tư Vô Nhai, biến thành một cặp cánh.
Lục Châu ngẩng đầu nói khẽ: “Khổng Tước Khai Bình.”
“Không tốt! Mau lui lại!” Cáp Lạc gấp gáp hạ lệnh!
Bọn hắn đã cảm nhận được nguyên khí xung quanh chỉ trong nháy mắt đã bị Khổng Tước Linh hấp thụ.
Nguyên khí bị Khổng Tước Linh thu nạp biến thành cặp cánh khổng tước khổng lồ.
Đây chính là đặc tính của Khổng Tước Linh, xinh đẹp như phượng hoàng giương cánh, huy hoàng xán lạn, thế nhưng ngay giây phút ngươi bị vẻ đẹp này làm cho mê muội, nó đã vô thanh vô tức lấy đi sinh mệnh ngươi.
Tư Vô Nhai bay về phía trước, trên mặt không chút biểu tình, đôi cánh khổng lồ giương lên.
Mỗi khi cánh vỗ một lần, cương khí biến thành cương châm bắn ra không xuể!
Phanh phanh phanh!
Đám người Nhu Lợi và Lâu Lan bị chiêu thức đột ngột của Tư Vô Nhai làm cho giật nảy mình, khi bọn hắn muốn quay đầu chạy trốn thì đã không còn kịp nữa.
Cương châm bay lít nhít đầy trời như cuồng phong vũ bão, bắn xuyên lồng ngực người dị tộc.
Phốc phốc phốc…
Từng người Nhu Lợi quốc ngã rạp xuống đất.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch 10 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch 10 điểm công đức.].
Nghe được tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu cũng không có gì bất ngờ.
Tuy là hơi ít, nhưng ít vẫn còn hơn không.
Người Lâu Lan vốn là tu hành giả vu thuật, khả năng phòng ngự rất kém, bị cương châm bắn đầy người như con nhím.
“Thất tiên sinh?” Tinh thần Hoa Trọng Dương chấn động.
“Khổng Tước Khai Bình… đã rất lâu rồi ta chưa được nhìn thấy.” Bạch Ngọc Thanh lau đi tia máu bên khoé môi, phấn khởi nói.
“Lần trước thất tiên sinh sử dụng chiêu này là trận chiến ở Bình Đô Sơn, khi đó thất tiên sinh và Giáo chủ hợp lực đặt nền móng cho cơ nghiệp U Minh Giáo… Không ngờ sau nhiều năm lại có thể thấy được lần nữa.”
Ba vị hộ pháp còn lại sôi nổi nhìn về phía chân trời, nơi đó có Tư Vô Nhai và đôi cánh khổng lổ toả ra quang mang chói mắt.
Cương châm không chút lưu tình bắn về phía đám người dị tộc và nhân mã của Lưu Bỉnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận