Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1567

Diệp Duy chắp tay với Lục Châu rồi vươn tay xốc khăn lên.
Một cái đầu người dính đầy máu khô xuất hiện, hai mắt trợn trừng.
“Diệp chân nhân!”
“Diệp chân nhân!”
Tu hành giả Thác Bạt gia tộc lui về sau mấy bước, khó lòng tiếp nhận hình ảnh như vậy.
Đám đệ tử Nhạn Nam Thiên đồng loạt cúi đầu quỳ xuống!
“Lục các chủ?” Diệp Duy hỏi.
Lục Châu không nói gì, chỉ khẽ phất tay.
Diệp Duy đắp mảnh vải lại, ra hiệu cho tên đệ tử mang khay đi.
Đến nước này, đám người Thác Bạt gia tộc mới tỉnh ngộ, Diệp chân nhân chết thật rồi, như vậy Thác Bạt chân nhân tám chín phần mười cũng đã chết!
“Diệp Duy! Ngươi giết chân nhân mà còn dám ăn nói đường hoàng như thế, thật sự không còn chút liêm sỉ nào sao?!” Thanh bào lão giả lập tức mắng to.
Diệp Duy lạnh lùng đáp: “Thác Bạt Hoành, từ khi ngươi đến đây ta vẫn luôn một mực nhẫn nhịn, không phải vì sợ ngươi, mà vì ta nể mặt Thác Bạt chân nhân. Người chết là lớn nhất, nhưng nếu ngươi còn dám tiếp tục ầm ĩ ở đây thì đừng trách ta trở mặt không quen.”
Thác Bạt Hoành phẫn nộ nói: “Hôm nay ta đến vốn không sợ ngươi trở mặt! Diệp Chính đã chết, Tam Thập Lục Thiên Cương cũng đã chết, ai cho ngươi tự tin?”
Diệp Duy nhíu mày.
Thác Bạt Hoành nghiêm nghị nói: “Chờ Tần chân nhân đến, ta nhất định phải huyết tẩy Nhạn Nam Thiên!”
Đám đệ tử Thác Bạt gia tộc phía sau lập tức đồng thanh hô lớn: “Huyết tẩy Nhạn Nam Thiên!”
Các đệ tử Nhạn Nam Thiên lui về sau liên tục. Tường đổ thì người đẩy, đây là định luật từ xưa đến nay.
Diệp chân nhân và Tam Thập Lục Thiên Cương chết khiến địa vị của Nhạn Nam Thiên từ đại thế lực hạng nhất rơi xuống hạng ba, thậm chí còn không bằng.
Lục Châu nhìn về phía Thác Bạt Hoành: “Ngươi muốn huyết tẩy Nhạn Nam Thiên?”
Thác Bạt Hoành ngẩng đầu nhìn, chắp tay nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này mong các hạ không nên nhúng tay.”
“E là không được.”
“Ý của các hạ là?” Thác Bạt Hoành nhíu mày.
Lúc này, Triệu Dục cũng lên tiếng: “Thác Bạt Hoành, còn không mau chóng bồi tội với lão tiên sinh?”
Đám người Thác Bạt gia tộc chẳng hiểu ra sao.
“Thì ra là Triệu công tử.” Có người nhận ra hắn.
Triệu Dục cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: “Thác Bạt chân nhân đánh lén lão tiên sinh, đã bị lão tiên sinh xử tử!”
Câu nói này còn nghiêm trọng hơn lời Diệp Duy gọi người đem đầu Diệp Chính ra.
Lời Triệu Dục như quả bom nổ bên tai mọi người, tất cả đều ngẩn người ra sửng sốt.
Thác Bạt Hoành tựa như không nghe rõ, bèn hỏi lại: “Triệu công tử, vừa rồi ngươi nói cái gì?”
“Thác Bạt chân nhân đã bị lão tiên sinh tru sát.”
Không khí ngưng trệ. Bốn phía rơi vào yên tĩnh.
Thác Bạt Hoành và đám đệ tử sau lưng đều trống rỗng đầu óc, ngơ ngác nhìn về phía Lục Châu trên không trung. Hắn bắt đầu dò xét Lục Châu và đám người Ma Thiên Các cùng mấy con toạ kỵ.
Một Bạch Trạch, một Cùng Kỳ.
Từng người đều khí thế bất phàm, giữa hai hàng chân mày ngập tràn tự tin, tựa như chưởng khống tất cả.
Lục Châu dẫn đầu đoàn người hạ xuống đất. Diệp Duy lập tức cho người mang ghế tới.
Lục Châu ngồi xuống, những người khác đứng sau lưng hắn.
Thác Bạt Hoành nuốt nước miếng, quay đầu lại thấp giọng nói: “Không được hành động thiếu suy nghĩ. Ai dám động, ta tất nghiêm trị không tha.”
Thác Bạt chân nhân nếu thật sự đã chết trong tay lão tiên sinh này, vậy cũng có nghĩa tất cả mọi người ở đây đều không phải là đối thủ của hắn.
Thái độ của Diệp Duy đã nói lên tất cả. Triệu Dục càng không có lý do để nói láo.
Nếu để thù hận che mắt, Thác Bạt gia tộc sẽ bị chôn vùi. Ít nhất cũng phải bình tĩnh chờ tới khi Tần chân nhân đến để hắn chủ trì công đạo.
Lục Châu mở miệng nói:
“Nói đúng ra thì, Thác Bạt Tư Thành địch không lại Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, chết thảm trong Ngung Trung.”
Triệu Dục nghe vậy bèn cải chính: “Đúng đúng đúng, là Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô giết Thác Bạt chân nhân!”
Hắn không nhìn thấu tâm tư của Lục Châu.
Rõ ràng là đến chưởng khống thế cục, với thủ đoạn lôi đình của lão tiên sinh, cứ thoải mái thừa nhận mình giết Thác Bạt chân nhân cũng có làm sao? Càng có thể chấn nhiếp đám người. Vì sao đột nhiên lại không thừa nhận?
Thác Bạt Hoành nói: “Triệu công tử, rốt cuộc câu nào mới là thật?”
Triệu Dục nói lại lần nữa: “Thác Bạt chân nhân bị Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu giết chết.”
Đám người Thác Bạt gia tộc đưa mắt nhìn nhau, có vẻ không tin tưởng.
Một nữ tử trong đó bỗng lên tiếng: “Chân nhân bế quan nhiều ngày, mấy tháng trước tiến vào mười chín Mệnh Cách. Về sau được Diệp chân nhân tặng cho Thái Hư Huyền Đan, tấn thăng lên hai mươi Mệnh Cách. Ta không tin chân nhân đến cơ hội chạy trốn cũng không có.”
Triệu Dục cười ha hả nói:
“Các ngươi có mệnh thạch của chân nhân, cần gì phải lừa mình dối người? Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu lợi hại cỡ nào chẳng lẽ các ngươi không biết?”
Nữ tử kia không phản bác được.
Thác Bạt Hoành nói: “Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu đều sinh ra từ thời kỳ thượng cổ, hai người đấu đã vạn năm, lưỡng bại câu thương. Nghe nói Trấn Nam Hầu phải ký sinh trong thân cây, thủ hộ Quỷ Lâm Sát trận. Tu vi bọn hắn đã không còn được như trước, dựa vào phương pháp bàng môn tà đạo để sống đến bây giờ, ta không cho rằng bọn hắn quá mạnh.”
Triệu Dục nhíu mày, chủ đề càng lúc càng đi xa.
“Thác Bạt trưởng lão, ngươi đúng là vừa thúi vừa cứng!”
“Ngươi !” Thác Bạt Hoành không ngờ Triệu Dục lại đột nhiên mắng chửi người, có chút tức giận quát.
“Ngươi muốn tin hay không thì tuỳ! Đúng là chết không oan chút nào!” Triệu Dục cũng tức giận nói.
Chết cũng đã chết rồi, người khác tận tình nói ra chân tướng thì lại không tin. Vậy thì cứ mặc kệ bọn hắn, không có chân nhân làm chỗ dựa, Thác Bạt gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp, ai còn sợ bọn hắn?
“Triệu công tử!” Thác Bạt Hoành cao giọng hô.
Cạch!
Lục Châu đột nhiên ném ra một vật.
Thanh âm kỳ quái thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Đám người Nhạn Nam Thiên không biết, nhưng Thác Bạt gia tộc lại rất quen thuộc với thứ này.
“Tu La Loan Đao?!”
“Là loan đao của Thác Bạt chân nhân!”
Một đệ tử xem Thác Bạt chân nhân là tín ngưỡng lập tức quỳ xuống tại chỗ, trên mặt ướt đẫm nước mắt: “Thác Bạt chân nhân…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận