Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1929: Ma Thần thập tứ diệp

Bọn hắn vội vã vọt về phía Phi Đản nhưng Phi Đản đột nhiên nâng tay ngăn lại, chầm chậm xoay người nhìn về phía Lục Châu…
Lục Châu đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, không có lam đồng, không có lam sắc điện hồ, nhưng trên thân vẫn toát ra khí tức vương giả và tôn nghiêm không thể xâm phạm.
Phi Đản đại tướng quân khẽ cười một tiếng, thu hồi toàn bộ thái độ ngạo mạn trước đó, kính cẩn khom người nói: “Vì sao ngài… lại ở chỗ này?”
Đám cao thủ Vũ tộc hoàn toàn ngây ngốc.
Lục Châu thản nhiên hỏi: “Vũ Hoàng phái ngươi tới?”
Phi Đản tự điểm huyệt đạo để máu tươi ngưng chảy rồi đáp: “Vũ Hoàng bệ hạ trấn thủ Đại Uyên Hiến suốt trăm ngàn năm qua, chưa từng xảy ra sai lầm gì. Sau khi Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang sụp đổ, Đại Uyên Hiến và Thái Hư rất coi trọng biến hoá của đại địa, thế nên vừa thấy Văn Hương Cốc chấn động đã phái ta đến xem… Nhưng mà, vì sao lại… là ngài?”
Trong lòng hắn khó chịu vô cùng. Nếu biết Ma Thần giáng lâm ở đây, có chết hắn cũng không chạy tới.
Đáng tiếc mọi chuyện đều đã muộn.
Lục Châu nói: “Bản toạ sẽ tự mình đến tìm Vũ Hoàng đòi công đạo.”
Phi Đản đại tướng quân lộ vẻ u sầu: “Ta không hề có ý mạo phạm ngài… Nếu có thể, xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả chúng ta rời đi.”
Đám cao thủ Vũ tộc trợn tròn mắt nhìn Phi Đản. Đại tướng quân vì sao lại trở nên hèn mọn như thế?
Lục Châu đạm nhiên nhìn về phía Khâm Nguyên: “Khâm Nguyên là người của bản toạ, sao có thể tha cho ngươi?”
Trong lòng Phi Đản run lên, nhìn về phía Khâm Nguyên, thầm mắng Khâm Nguyên tộc chẳng biết từ bao giờ lại ôm được đùi to cỡ này.
Hỏng thật.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có thể trịnh trọng xin lỗi Khâm Nguyên tộc!”
Nói xong Phi Đản xoay người khom mình trước mặt Khâm Nguyên, nghiêm túc nói: “Ta xin lỗi vì lời nói ban nãy của mình.”
Lúc này, chẳng biết là người nào lẩm bẩm một câu: “Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì nắm đấm còn có ích gì?”
Phi Đản đã hoảng lại càng thêm hoảng.
Lục Châu nhìn Phi Đản chằm chằm. Hắn đâu phải đại thiện nhân, người ta đến ức hiếp rồi nói xin lỗi là thả cho rời đi?
“Muốn bản toạ tha cho ngươi?” Lục Châu hỏi.
Phi Đản đại tướng quân lại khom người, cung kính nói: “Xin ngài giơ cao đánh khẽ.”
“Ba yêu cầu.”
“Mời ngài nói.” Phi Đản nhìn thấy có hy vọng sống, lập tức nói ngay.
Lục Châu nói: “Thứ nhất, giao ra Thiên Hồn Châu. Thứ hai, toàn bộ các ngươi lưu lại đây. Thứ ba, dọn dẹp Văn Hương Cốc cho đàng hoàng.”
Nói xong, Lục Châu bổ sung thêm một câu: “Sau khi xong việc ở đây, bản toạ sẽ đến Đại Uyên Hiến đòi công đạo.”
Phi Đản cạn lời.
Sao ngài không nói thẳng là muốn tước đoạt tu vi, lưu chúng ta lại làm nô lệ luôn đi! Phi Đản chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đè ép, khó thở vô cùng.
Thấy hắn do dự, Lục Châu hỏi: “Ngươi không đồng ý?”
Phi Đản giật nảy mình, lập tức nói: “Ta đồng ý, ta đồng ý…”
“Đại tướng quân!!” Đám cao thủ Vũ tộc đã hết nhịn nổi mà gào lên. “Vì sao chứ?!”
Bọn hắn không tài nào hiểu được vì sao đại tướng quân lại đồng ý yêu cầu vô lý đến như vậy.
“Im miệng!!” Phi Đản nhịn đau quát lớn.
Đúng lúc này, Lục Châu vù một tiếng bay lên giữa không trung, chậm rãi nói: “Các ngươi có tu vi khá cao, để phòng ngừa làm loạn, bản toạ trói buộc tu vi các ngươi trước.”
“A?” Đám cao thủ Vũ tộc ngẩng mặt lên nhìn Lục Châu.
Ông !
Lục Châu gọi ra pháp thân. Toà pháp thân cao đến đỉnh thiên lập địa, bọn hắn không thấy được phần đỉnh nhưng có thể nhìn rõ liên toạ.
Liên toạ có đường kính trăm trượng, mười bốn mảnh liên diệp đang không ngừng xoay tròn, mỗi một mảnh đều có lam sắc điện hồ quấn quanh.
“Thập tứ diệp!!”
Toà pháp thân đánh ra một chưởng. Giữa chưởng ấn là một chữ triện lóng lánh kim quang: Phược. Đây là ấn phù trói buộc tu vi của Đạo môn.
Đám cao thủ Vũ tộc muốn tránh thoát chưởng ấn nhưng Phược Thân Thần Ấn khổng lồ đã phủ xuống, trói chặt toàn bộ Vũ tộc, nguyên khí trong kỳ kinh bát mạch lập tức bị rút sạch.
Phi Đản theo bản năng phản kháng một lần nhưng lực lượng kia cường đại hơn cả tưởng tượng của hắn. Vì để giữ mạng, hắn từ bỏ chống cự.
Ầm!
Thiên Hồn Châu bị ép văng ra ngoài, bay vào tay Lục Châu.
Nhìn toà liên toạ thập tứ diệp, Khâm Nguyên kích động đến líu lưỡi, mà đám người Thu Thủy Sơn và Ma Thiên Các thì đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì.
Pháp thân biến mất. Lục Châu cất kỹ Thiên Hồn Châu của đế quân rồi nhìn xuống đám người, đạm mạc nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ, ba ngày sau theo bản toạ đi tới Đại Uyên Hiến.”
Phi Đản câm nín.
Đám người khom người đáp: “Vâng!”
Khâm Nguyên cao giọng nói: “Thề chết cũng đi theo… Các chủ!”
Nuốt xuống bốn chữ Ma Thần đại nhân, Khâm Nguyên quay đầu lao về phía nữ nhi.
Khụ !
Nữ nhi của Khâm Nguyên đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Nàng sống lại thật rồi!
Khâm Nguyên mờ mịt nhìn nữ nhi, nghĩ lại từng chuyện trước kia, cảm xúc dâng trào, Khâm Nguyên ôm lấy nàng khóc thành tiếng.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Phi Đản tràn đầy rung động, không thể tin nổi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung nhưng thân ảnh Lục Châu đã biến mất tự bao giờ.
Phi Đản lảo đảo ngã xuống đất như người mất hồn, thì thào tự nhủ: “Ma Thần trở về…”
Dưới sự giám sát của đám người Thu Thủy Sơn và Ma Thiên Các, Vũ tộc “cao quý” không thể không lao động khổ sai, xây dựng lại các kiến trúc bị hủy trong Văn Hương Cốc. Tuy bị trói buộc tu vi nhưng thân thể bọn hắn vẫn hơn xa người thường, làm mấy công việc này không có gì khó khăn.
Lục Châu ngồi khoanh chân tu luyện, gọi ra liên toạ. Hắn không hề do dự đặt Thiên Hồn Châu của Phi Đản vào Mệnh Cung.
Phi Đản vốn là thượng cổ thánh hung, Thiên Hồn Châu ẩn chứa thực lực ngang với tiểu đế quân, không dùng thì phí. Lục Châu không có ý định trả về cho Phi Đản, đây coi như là trừng phạt đối với hắn.
Mất đi Thiên Hồn Châu chẳng khác nào Phi Đản bị phế bỏ tu vi, nếu muốn trọng tu thì phải hao phí vạn năm mới có thể cô đọng lại được.
Thiên Hồn Châu thuận lợi khảm vào Mệnh Cung, quang hoa sáng lên, liên toạ xoay tròn.
Đúng như dự đoán của Lục Châu, tu hành trăm năm dưới vực sâu đã khiến liên toạ của hắn kiên cố vô cùng, việc khai Mệnh Cách sẽ đơn giản như nước chảy thành sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận