Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2005: Thua bởi chính mình

Nơi này đã từng có thi thể chồng chất, nhưng bây giờ chỉ còn lại một số binh khí đang chống cự lại sự ăn mòn của năm tháng, ngay cả xương cốt của chủ nhân chúng đều không còn lưu lại.
Lục Châu chậm rãi đi vào đại điện.
Tấm biển treo trên cửa đại điện vẫn chưa hoàn toàn mục nát. Bên trên viết bốn chữ “Thái Huyền Đại Điện” đã mờ căm không thể nhận ra.
Lục Châu nhìn thấy hai bên cự trụ có khắc một chút đường vân trận pháp để giữ cho đại điện không sụp đổ. Nhưng đã quá lâu, đường vân đã mờ đến sắp tan biến, toà đại điện này có thể hoá thành bột mịn tiêu tán trong gió bất cứ lúc nào.
Tiếng gió thổi như đang khóc, như đang ai oán nói nó đã chờ đợi ngày này đến một trăm ngàn năm.
Lục Châu thu hồi suy nghĩ, bước qua đại môn.
Két !
Cửa gỗ kêu lên ken két, âm thanh truyền khắp đại điện.
Bên tai Lục Châu vang lên tiếng thông báo đã rất lâu chưa nghe thấy:
[Ting ! hoàn thành nhiệm vụ trở về Thái Hư. Hoàn trả lại tuổi thọ nên thuộc về ngươi.].
Ông ông…
Thái Huyền điện rung động.
Lục Châu hồ nghi ngẩng đầu. “Thái Huyền điện không gánh nổi nữa sao?”
Tựa như đã hoàn thành sứ mệnh, nó không còn phải cố gắng chèo chống nữa, nó muốn trở về với thiên địa.
Trong đầu Lục Châu hiện ra hình ảnh của Thái Huyền đại trận.
“Trận pháp?”
Một giây sau, Lục Châu xuất hiện trong đại điện, ngắm nhìn bốn phía rồi nâng tay lên, mặc niệm khẩu quyết Thiên thư.
Bàn tay hắn phát tiết lực lượng Thiên Đạo, gợn sóng dập dờn như thuỷ triều lan truyền khắp Thái Huyền Sơn.
Đường vân sáng lên, từng đạo quang mang bắn thẳng lên thương khung. Đạo đồng, Huyền Dặc, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ở bên kia cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Một màn thần kỳ xuất hiện.
Lấy Thái Huyền điện làm trung tâm, không gian giữa chín ngọn sơn phong hoá thành một vòng xoáy khổng lồ. Toàn bộ sinh cơ trong không gian này đều hội tụ về phía Thái Huyền điện.
Vô số phi kiếm đang lượn vòng ngoài kia cũng bay vào đại điện như đang hoan nghênh chủ nhân của chúng trở về.
Lực lượng sinh cơ khổng lồ truyền vào thân thể Lục Châu. Một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm…
Càng lúc càng nhiều.
Những vật phẩm cổ xưa trong Thái Huyền điện chậm rãi hoá thành bột mịn, tiêu tán theo cơn gió. Thái Huyền điện rung động đến cực điểm.
Lục Châu không chút do dự ngồi xếp bằng, lơ lửng giữa không trung Thái Huyền điện. Giao diện Hệ thống không ngừng nhảy lên các con số:
- Cộng 10.000 ngày!
- Cộng 20.000 ngày!...
Cho dù Lục Châu tính toán rất tốt cũng không kịp tính xem mình đã thu hoạch bao nhiêu năm thọ mệnh.
Thái Huyền đại trận bộc phát quang hoa rọi sáng chín toà sơn phong. Tiểu Diên Nhi kích động khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ!!”
Đạo đồng không nhịn được, thán phục nói: “Lực lượng sinh cơ hùng hồn thế này là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Thái Huyền Sơn lại chứa đựng nhiều sinh cơ như thế?”
Huyền Dặc đế quân đáp: “Thời kỳ thượng cổ, Ma Thần bày ra Thái Huyền đại trận trên Thái Huyền Sơn để giữ gìn chín ngọn sơn phong. Bên dưới mỗi một ngọn núi đều là suối nguồn sinh mệnh. Sau khi Ma Thần biến mất, thập điện Thái Hư và Thánh Điện luôn tìm cơ hội phá vỡ trận pháp này, đáng tiếc đám Chí Tôn cường đại đó lại không cách nào phá hủy được lực lượng nơi này.”
Hắn thở dài một tiếng, ngẩng mặt lên trời nói: “Chắc có lẽ là do thượng thiên đã chú định, toàn bộ vận mệnh của chúng ta đều được sắp đặt sẵn.”
Đạo đồng nói: “Ta vẫn không hiểu nổi, với tu vi vô thượng của Ma Thần, trong trạng thái đỉnh phong thì dù cho không địch lại đối thủ cũng có thể thong dong rời đi mới phải, sao lại bị bốn vị Chí Tôn đánh bại?”
Huyền Dặc đế quân hừ một tiếng, nói: “Ngươi thật sự cho rằng Ma Thần chiến bại?”
Đạo đồng nghi hoặc nhìn hắn. “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Nhân loại là loài linh trưởng tập hợp tất cả ưu điểm và khuyết điểm của vạn vật. Chúng ta am hiểu nội đấu, am hiểu suy tính, tự xưng là sinh vật trí tuệ nhất, nhưng cũng là sinh vật có nhược điểm chết người nhất. Nếu ngươi muốn đối địch với Ma Thần đại nhân, ngươi sẽ chọn lúc tu vi hắn đang ở đỉnh phong sao?”
Đạo đồng nghe được lời này, bình tĩnh nói: “Ý của ngươi là hắn bị người ta đánh lén?”
“Hắn thua bởi chính hắn.” Huyền Dặc đế quân than khẽ, “Cả đời Ma Thần đại nhân đều truy cầu con đường tu hành cô độc, mà con đường ấy chẳng có một người nào đi cùng.”
Đạo đồng gật đầu: “Xem ra quan hệ giữa ngươi và hắn không tệ.”
Huyền Dặc đế quân thẳng thắn đáp: “Thật không dám giấu giếm, bản đế quân thuở nhỏ đã từng được Ma Thần đại nhân chỉ đạo, cho nên bản đế quân gọi hắn một tiếng lão sư cũng không quá đáng chút nào. Mặc kệ thế nhân đánh giá thế nào, bản đế quân đều không thèm quan tâm.”
“Nói rất hay!” Đạo đồng khen ngợi.
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, Thái Huyền đại điện đột nhiên chia năm xẻ bảy, hoá thành bột mịn tiêu tán ở chân trời.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lục Châu đang ngồi xếp bằng giữa không trung, toàn thân chìm trong kim quang rực rỡ. Lực lượng sinh cơ không ngừng hội tụ vào cơ thể hắn.
Thanh âm chấn động vọng lên thương khung, truyền đi suốt mấy vạn dặm.
Tại Thánh Điện.
Minh Tâm Đại Đế đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở bừng mắt. Cán Cân Công Chính xuất hiện trong lòng bàn tay, kẽo kẹt rung động rồi nghiêng về phía nam.
“Tuý Thiền.”
Trong Thánh Điện xuất hiện một đạo hư ảnh, khom người nói: “Xin Đại Đế phân phó.”
“Đi Thái Huyền Sơn nhìn xem có việc gì xảy ra.”
Tuý Thiền nghi hoặc hỏi: “Thái Huyền Sơn đã im lặng suốt một trăm ngàn năm nay, lại có cổ trận thủ hộ, vì sao Đại Đế bệ hạ lại phái ta đến đó tra xét?”
“Cán Cân Công Chính xuất hiện dị động, bản đế hoài nghi Băng Sương Cự Long trong cổ trận đã thức tỉnh.” Minh Tâm nói.
Tuý Thiền gật đầu: “Thuộc hạ minh bạch.”
Hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Thái Huyền Sơn rung động càng lúc càng kịch liệt, tám toà sơn phong xung quanh cũng xuất hiện vô số khe nứt.
Đạo đồng lập tức vung tay, mang theo Tiểu Diên Nhi và Hải Loa bay lên không trung: “Theo ta!”
Trên người đạo đồng hiện ra vầng sáng rực rỡ cường đại như thái dương. Tiểu Diên Nhi trợn tròn mắt nhìn hắn.
Nếu trước đó hắn che giấu tu vi khiến nàng không nhìn ra thì bây giờ vầng sáng Chí Tôn rực rỡ kia và hồng sắc cương khí đã bại lộ toàn bộ thân phận hắn. Nếu nàng còn không đoán ra thì đúng là quá ngu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận