Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 489

Hoa Vô Đạo có thể nghiên cứu ra chiêu thức phòng ngự này thì người khác đương nhiên cũng có thể nghiên cứu cách phá giải nó.
“Đúng vậy, ta chuẩn bị tốt rồi mới đến chứ.” Tuyệt Viễn đạo trưởng không hề có ý định che giấu.
Hoa Vô Đạo lắc đầu. “Tuyệt Viễn, da mặt của ngươi thật dày.”
“Bần đạo chỉ đang thay trời hành đạo mà thôi. Đại trưởng lão Trương Đạo Nhiên của Thiên Sư Đạo chết trong tay Ngu Thượng Nhung, Trương Vân Sơn lại chết trong tay hộ pháp Bạch Ngọc Thanh dưới trướng Vu Chính Hải… Giết người thì phải đền mạng, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống gì ma đạo các ngươi càn rỡ đã quen, ai cũng muốn tru diệt.” Tuyệt Viễn nói đầy lời đại nghĩa.
“Những kẻ đó đều đáng chết.” Hoa Vô Đạo khinh thường nói.
“Hoa Vô Đạo, ngươi đã nhập ma, không có thuốc chữa!” Nói xong, Tuyệt Viễn bay thẳng về phía Hoa Vô Đạo.
Cùng lúc đó, trên Ma Thiên Các lại bắn xuống mấy đạo tiễn cương, ngoài ra còn có các đệ tử Ma Thiên Các là Chư Hồng Cộng, Chiêu Nguyệt, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cùng xuống tới.
Lãnh La liếc mắt nhìn về phía rừng cây, trầm giọng nói: “Tuyệt Viễn, ngươi đừng vui mừng quá sớm!”
Pháp thân cao mười trượng của Lãnh La bay về phía Tuyệt Viễn, quang mang toả ra chói mắt rọi sáng cả khu vực rừng cây, để lộ thật nhiều thân ảnh đang nấp bên dưới các tàng cây.
Thấy vậy, Lãnh La thu hồi pháp thân, quát lên: “Lui lại!” Đồng thời bộc phát tốc độ mang theo Hoa Vô Đạo nhanh chóng lùi lại.
Tiễn cương va chạm với tự phù của Tuyệt Viễn khiến tia lửa bắn ra đầy trời.
“Hay cho một tên thần xạ thủ!” Tuyệt Viễn khó chịu nói.
Tiễn cương của Hoa Nguyệt Hành không ngừng bắn xuống, ngăn cản mọi công kích của Tuyệt Viễn. Tuyệt Viễn quay đầu lại nói lớn: “Còn chờ gì nữa!”
Ngay sau đó, từ trong rừng cây, một đạo tiễn cương cực kỳ mạnh mẽ xé gió bay ra, lao về phía Ma Thiên Các!
“Hoa Nguyệt Hành, cẩn thận!”
Trong rừng cây có một tên thần xạ thủ vô cùng cường đại!
Hoa Nguyệt Hành đứng trên đỉnh mái ngói đại điện Ma Thiên Các, trong mắt tràn đầy kinh hãi nhìn về phía đạo tiễn cương đang phá không bắn tới.
Vừa rồi mọi chú ý của nàng đều dồn vào thân ảnh Hoa Vô Đạo, cố gắng bảo vệ an toàn cho hắn mà không ngờ đối phương cũng có thần xạ thủ mạnh mẽ như vậy.
Kẻ đó là ai?
“Xong đời…” Trong lòng Hoa Nguyệt Hành vô cùng nặng nề. Tiễn cương bắn tới quá mạnh, quá nhanh, nàng không cách nào né tránh. Hoa Nguyệt Hành nhắm mắt lại…
Ầm!
Ngay khi Hoa Nguyệt Hành cho rằng mình sắp chết đến nơi, nàng đột nhiên bị ai đó tóm lấy.
Hoa Nguyệt Hành mở bừng mắt. Trước mặt nàng là một tấm hộ thuẫn màu xanh lam. Nàng chớp chớp mắt… chủ nhân Ma Thiên Các một tay cầm thuẫn, một tay tóm lấy nàng, chậm rãi hạ xuống đất.
“Các… Các chủ?”
Lục Châu hạ tay xuống, tấm thuẫn biến mất. Hai người lúc này đã đứng trước cửa đại điện Ma Thiên Các. Xung quanh rơi vào hắc ám, kẻ địch không thể quan sát bên này.
Lục Châu thả Hoa Nguyệt Hành ra, thản nhiên nói: “Đừng sợ.”
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Hoa Nguyệt Hành thật sự cho rằng mình sẽ chết, chết bởi một tiễn kinh thiên động địa kia. Giây phút ấy, nàng nhận ra mình còn rất nhiều tiếc nuối, rất nhiều việc chưa kịp hoàn thành.
Không ngờ Các chủ lại xuất hiện. Hoa Nguyệt Hành lập tức cảm thấy cực kỳ an toàn, tựa như đã tìm được chỗ dựa đáng tin cậy, một ngọn núi an toàn vững chắc để nàng dựa vào.
“Hoa Nguyệt Hành khấu tạ ơn cứu mạng của Các chủ.” Nàng quỳ rạp dưới đất, hết sức thành kính quỳ lạy.
Lục Châu khẽ phất tay, dùng cương khí đỡ nàng đứng dậy. “Giờ không phải lúc để nói chuyện này.”
“Vâng.”
Hoa Nguyệt Hành đứng thẳng người, tay cầm Lạc Nguyệt Cung nói: “Phía tây nam có thần xạ thủ ngũ diệp trở lên.”
“Không chỉ ngũ diệp đâu.” Lục Châu vuốt râu nói.
“A?”
Lục Châu tiến về phía trước quan sát tình hình cuộc chiến.
Một tiễn kinh thiên này Hoa Vô Đạo cũng nhìn thấy. Trên Ma Thiên Các lúc này là một mảnh tối tăm, chẳng còn thấy bóng dáng Hoa Nguyệt Hành đâu.
Hoa Vô Đạo trợn trừng mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu. “Hoa Nguyệt Hành !”
Trái tim hắn đau đớn như bị người ta đâm một nhát dao. Hắn giãy khỏi tay Lãnh La. “Hoa trưởng lão, ngươi làm gì thế?” Lãnh La nhướng mày.
Hoa Vô Đạo không đáp mà lao về phía trước. Đám đệ tử Ma Thiên Các lăng không đứng ở hậu phương, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Hoa trưởng lão, ông điên rồi sao?”
Nhưng Hoa Vô Đạo tựa như không nghe thấy, ánh mắt hắn bốc hoả, nguyên khí toàn thân tăng vọt, bộc phát cửu tự Lục Hợp Đạo Ấn.
Hoa Vô Đạo gằn từng chữ: “Ngươi phải đền mạng!”
Tuyệt Viễn đạo trưởng phía đối diện kinh ngạc nhìn hắn.
Cả đời này Hoa Vô Đạo chỉ thiện về phòng ngự. Trong hai mươi năm qua hắn đau khổ nghiên cứu Lục Hợp Đạo Ấn đơn giản là vì muốn chứng minh một điều, cho dù là một việc nhỏ, nếu cố gắng trau dồi nghiên cứu thì cũng có thể phát triển tới mức cực hạn.
Hoa Vô Đạo chính là loại người kiên trì như vậy.
Hắn nguyện ý dùng hai mươi năm để bù đắp khúc mắc trong lòng.
Hắn nguyện ý dùng trăm năm để hoàn lại một nỗi tiếc nuối.
Hắn nguyện ý dùng mạng mình để tiêu diệt kẻ thù không đội trời chung.
Chín chữ triện trong Lục Hợp Đạo Ấn xoay tròn với tốc độ nhanh chưa từng thấy, Hoa Vô Đạo đứng bên trong đạo ấn, song chưởng chắp lại. Hiện tại trong mắt Hoa Vô Đạo chỉ còn một người duy nhất, chưởng môn Tuyệt Viễn của Thiên Sư Đạo.
Lục Hợp Đạo Ấn khổng lồ lướt qua đỉnh đầu chín vị trưởng lão, cương khí tứ tán, chín người bay ngược ra ngoài, máu tươi bay đầy trời.
Thực lực hoàn toàn chênh lệch, không chịu nổi một chiêu.
Tuyệt Viễn đạo trưởng lộ vẻ mặt hưng phấn, lăng không bay lên, đánh ra mấy chục đạo tự phù. Các tự phù bốc cháy rừng rực rồi dàn thành một tấm thuẫn cương ấn hình tròn chắn ở trước thân.
Cảnh tượng này trông có vẻ buồn cười. Hoa Vô Đạo am hiểu phòng thủ lại chọn tấn công, mà Tuyệt Viễn am hiểu công kích lại chọn phòng ngự. Điều khác biệt duy nhất chính là, một người đang liều mạng còn một người thì bảo mệnh.
Khi Lục Hợp Đạo Ấn xông đến trước mặt Tuyệt Viễn, đôi mắt Hoa Vô Đạo đỏ ngầu quát lớn: “Chết đi!”
Chín chữ triện lớn đột nhiên hợp lại thành một đạo kiếm cương đâm thẳng về phía lồng ngực Tuyệt Viễn đạo trưởng!
“Chưởng môn!”
“Chưởng môn!”
Đám đệ tử Thiên Sư Đạo bị cảnh tượng này làm cho kinh hoảng. Thời gian phảng phất như bị đình trệ.
Hoa Vô Đạo am hiểu phòng thủ nhưng không có nghĩa là hắn không thể công kích. Hoa Vô Đạo từng là trưởng lão trong môn phái đạo môn, sao có thể không biết kiếm đạo? Chỉ là trong ấn tượng của mọi người, Hoa Vô Đạo không có đòn công kích nào.
Lục Hợp Đạo Ấn chuyển đổi thành kiếm cương công kích là đòn sát thủ cuối cùng của Hoa Vô Đạo, cũng là cố gắng sau cùng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận