Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2015: Điện thủ chi tranh náo nhiệt nhất

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Trông ngươi không quá vui vẻ?”
“Không… không có.” Huyền Dặc đế quân thấp giọng nói, “Ta có một lời xuất phát từ nội tâm, không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.” Lục Châu nhíu mày, Huyền Dặc đúng là lằng nhà lằng nhằng, cứ sợ hãi rụt rè mãi.
“Nhân tâm khó dò. Lão sư, ngài nhất định phải lấy chuyện đã qua làm tấm gương đó!” Huyền Dặc đế quân thấp giọng nói.
Trong lòng lại âm thầm nói thêm một câu, người họ Chư này rõ ràng là có diện mạo của loại người khi sư diệt tổ… Còn có cái tên vô cùng âm hiểm đã đánh bại Trương Hợp ở Nam Ly Sơn kia nữa, hoàn toàn không có liên quan gì đến mấy chữ “trung thành một lòng” nha!
“Lão phu tự có phân tấc.” Lục Châu khoanh tay rời đi.
Cùng lúc đó, tại Thánh Điện.
“Hắt xì!”
Chư Hồng Cộng hắt xì một cái vang dội rồi đưa tay lên chùi mũi. “Lại là nương tử nhà ai nhớ nhung lão tử rồi.”
Hắn vươn vai một trận rồi đứng lên đi ra khỏi đại điện.
Cách đó không xa có một tu hành giả đang nhanh chân đi tới, khom người nói: “Chư tiên sinh, ba ngày sau điện thủ chi tranh sẽ bắt đầu, địa điểm là ở Vân Trung Vực, cách thập điện tương đối gần.”
“Đã biết.” Chư Hồng Cộng đứng thẳng lưng lên, “Vân Trung Vực? Sao ta chưa từng nghe nói tới cái tên này?”
Tu hành giả kia cười đáp: “Bên dưới Vân Trung Vực chính là Đại Uyên Hiến, trung tâm của bí ẩn chi địa. Đại địa xung quanh đó đều được đào rỗng để Đại Uyên Hiến có được ánh mặt trời.”
“Nghe không tệ. Yên tâm đi, vị trí điện thủ này chắc chắn sẽ thuộc về ta.” Chư Hồng Cộng nói.
Tu hành giả kia gật đầu: “Đến lúc đó sứ giả thập điện và đạo thánh ở khắp các nơi sẽ tề tựu đông đủ. Có lẽ Bạch Đế, Thanh Đế và Xích Đế đều sẽ đích thân tới.”
“Ách…” Chư Hồng Cộng hơi sửng sốt, “Vậy… ta có thể không đi được không?”
“E là không được.” Tu hành giả kỳ quái nói, “Trở thành điện thủ sẽ được tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, Thái Hư còn ban thưởng Mệnh Cách Chi Tâm cực phẩm, chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại nào.”
Chư Hồng Cộng đảo mắt một vòng, sau đó đi vào đại điện lấy giấy bút viết mấy cái tên rồi đưa cho tu hành giả kia: “Giúp ta hỏi thăm xem đám người này chọn đến điện nào.”
Tên thuộc hạ đọc mấy cái tên: “Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung… Chư tiên sinh muốn tránh gặp mặt bọn hắn sao?”
Chư Hồng Cộng khẽ giật mình. Ngươi là con giun trong bụng lão tử à?
“Không hề.” Chư Hồng Cộng ưỡn ngực nói, “Lão tử muốn đánh bại bọn hắn.”
“Thuộc hạ đi làm ngay.”
Chờ tên tu hành giả kia rời đi, Chư Hồng Cộng mới rụt đầu về, tự nhủ: “Nhất định phải tránh!”
Nghĩ tới sư phụ đang ở Huyền Dặc điện, Chư Hồng Cộng lại lẩm bẩm: “Không biết lão nhân gia người nghĩ thế nào… chẳng lẽ muốn tìm bạn già ở Thái Hư nên không cần đồ nhi nữa rồi?”
Hắn gãi đầu, nghĩ mãi cũng không thông. “Mặc kệ, nghĩ nhiều cũng vô ích.”
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Chư Hồng Cộng dẫn theo hai tu hành giả xuất phát đến Vân Trung Vực.
“Chuyện ta bảo ngươi nghe ngóng, làm đến đâu rồi?” Chư Hồng Cộng hỏi.
“Thuộc hạ nghe người ta nói những người nắm giữ hạt giống Thái Hư khác đều có tu vi cao thâm. Chỉ sợ… chỉ sợ chúng ta phải ăn thiệt thòi.” Tên thuộc hạ thấp giọng nói.
Chư Hồng Cộng hừ lạnh một tiếng: “Nâng người khác lên, diệt uy phong mình hả? Ngươi dám xem thường ta?!”
“Không có không có, thuộc hạ nào dám!” Tên thuộc hạ dâng tờ giấy lên, “Đây là kết quả ta đã thăm dò được, thông tin trên này chỉ là ý tưởng của bọn hắn, chưa chắc là quyết định cuối cùng. Nghe nói dù làm điện chủ cũng chưa chắc được tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ.”
Chư Hồng Cộng cẩn thận đọc thông tin trên giấy, ghi nhớ lại.
“Không thể đi vào?” Hắn nghi hoặc hỏi lại.
“Thuộc hạ không biết được bao nhiêu, phụ trách điện thủ chi tranh lần này là điện thủ Thất Sinh, hẳn là sẽ có chút thay đổi.”
Chư Hồng Cộng nhíu mày: “Thất Sinh? Tên lừa đảo này còn thật sự cho rằng mình là đại nhân vật?”
Tên thuộc hạ giật nảy mình nói: “Chư tiên sinh, ngài cẩn thận đừng để người khác nghe thấy nha!”
“Sợ cái gì, ở trước mặt hắn lão tử cũng dám mắng! Dẫn đường đi, hiện tại lão tử phải tới Vân Trung Vực để bọn hắn biết lão tử lợi hại như thế nào!”
Vân Trung Vực.
Nơi này đã có không ít người đến, có người của thập điện, cũng có các tu hành giả thiên tài đến từ những thế lực khác.
“Phía đông có người đến.” Một người lên tiếng kinh hô.
Đám người ngẩng đầu nhìn về phương đông, chỉ thấy hai chiếc cự liễn từ xa bay lướt tới, xung quanh có rất nhiều tu hành giả bảo vệ. Một chiếc màu xanh biếc, một chiếc màu trắng.
“Bạch Đế và Thanh Đế đồng thời giá lâm.”
“Thật là náo nhiệt, ngay cả Bạch Đế Thanh Đế cũng có mặt!”
Đám tu hành giả lộ vẻ cung kính. Không bao lâu sau hai chiếc cự liễn đã tiến vào không trung Vân Trung Vực.
Trên cự liễn.
“Thanh Đế, không phải ngươi đã đến Huyền Dặc sao, còn chạy tới Vân Trung Vực góp vui cái gì?” Trong chiếc cự liễn màu trắng truyền ra âm thanh.
Cự liễn màu xanh đáp lại: “Chuyến đi tới Huyền Dặc chỉ để làm nóng người thôi. Tại Vân Trung Vực, đoạt được vị trí điện thủ với thiên hạ hào kiệt làm chứng mới là danh xứng với thực.”
Bạch Đế cười nói: “Chẳng lẽ ngươi đến Huyền Dặc ăn thiệt thòi nên bây giờ mới chạy tới Vân Trung Vực tìm quả hồng mềm để bóp?”
“Là ngươi thì có!”
Vừa dứt lời, trên boong tàu cự liễn màu xanh xuất hiện hai thân ảnh, một người ôm kiếm, một người đeo đao.
Kiếm khách thẳng thắn nói: “Bạch Đế tiền bối nói cực phải, Huyền Dặc có cao thủ toạ trấn, tại hạ cam bái hạ phong.”
Thanh Đế: ?
Đao khách gật đầu nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.”
Hai gia hoả này! Bản đế đúng là nuôi bạch nhãn lang mà, lúc này lại chạy ra vạch áo cho người xem lưng là sao?
Thân ảnh Thanh Đế xuất hiện phía trước hai người, liếc mắt nhìn về phía cự liễn màu trắng.
Bạch Đế cũng xuất hiện, cười ha hả nói: “Linh Uy Ngưỡng, bội phục, bội phục.”
“Bớt có cười gian trá như vậy đi.” Thanh Đế nhìn vào cự liễn trắng hỏi, “Người của ngươi đâu?”
Bạch Đế vung tay áo. Hai thân ảnh tú lệ từ trong phi liễn bay ra đứng ở phía sau Bạch Đế. Hai nàng đều là giai nhân tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận