Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1857: Tiến vào Văn Hương Cốc

Lục Châu gật đầu. Không ngờ một viên Thiên Hồn Châu nho nhỏ còn có nhiều kiến thức cần học như vậy.
Khụ khụ khụ… Trần Phu lại ho khan kịch liệt.
Nhìn viên Thiên Hồn Châu đang càng lúc càng ảm đạm, Lục Châu khẽ nói: “Thái Hư Đại Đế đúng là rất có thủ đoạn.”
Trần Phu thu hồi Thiên Hồn Châu, bình ổn lại khí tức rồi đáp: “Dù sao cũng là Thánh Điện chi chủ, ta còn sống dưới tay hắn đã là ăn may rồi.”
“Sau khi đến Văn Hương Cốc, lão phu sẽ nghĩ cách chữa trị cho ngươi.” Lục Châu nói.
Trần Phu lắc đầu cười: “Chữa không được cũng chẳng sao. Có thể sống thêm một ngày là tốt một ngày rồi.”
Lục Châu đứng dậy nói: “Ngày mai chúng ta xuất phát đi.”
“Gấp như vậy sao?”
“Loại chuyện này không nên kéo dài thêm nữa.”
“Được.”
Sáng hôm sau, Thu Thủy Sơn chiêu cáo thiên hạ, Trần Phu đại thánh nhân dẫn theo các đồ đệ đi vân du tứ hải.
Trần Phu lệnh cho các đồ đệ tập hợp, nói rõ ràng việc bọn hắn sẽ đến Văn Hương Cốc. Các đồ đệ đều đồng ý, kể cả Trương Tiểu Nhược và Lưu Chinh đã bị trừ bỏ tu vi. Hai người từng tiếp xúc với Thái Hư nên không thể lưu lại, miễn cho xảy ra cớ sự gì.
Sau khi tập hợp, đám đệ tử Thu Thủy Sơn nhìn thấy các toạ kỵ của Ma Thiên Các xong lại càng thêm kinh hãi không thôi.
Giữa trưa, Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các đi cùng Trần Phu phi hành về phía Văn Hương Cốc.
Ngày hôm sau.
Minh Đức trưởng lão xuất hiện trên không trung Thu Thủy Sơn.
“Khí tức của lệnh bài xuất hiện lần cuối ở nơi này.”
Thân ảnh hắn trôi nổi giữa không trung, tản ra năng lực cảm ứng cường đại bao phủ toàn bộ Thu Thủy Sơn. “Không có ở đây?”
Minh Đức trưởng lão nhướng mày, tức giận nói: “Hay cho một Trần đại thánh nhân, dám hủy đi lệnh bài Thái Hư! Bản trưởng lão nhất định sẽ tìm ra ngươi.”
Thân ảnh Minh Đức trưởng lão xuất hiện trong Thu Thủy Sơn nhưng nơi này đã trống rỗng không còn một ai. Sàn nhà đá xanh vỡ vụn và vết máu khiến hắn chú ý.
Đi tới quan sát một chút, hắn khẽ cau mày: “Chiến đấu không kịch liệt.”
Khi Trần Phu rời khỏi Thu Thủy Sơn cũng đã lệnh cho các đệ tử ngoại môn khác rời đi. Thế nên hư ảnh Minh Đức trưởng lão lấp loé truy tìm xung quanh nhưng chẳng bắt được một người nào.
“Đi đâu cả rồi?” Minh Đức trưởng lão cau mày.
Sau đó hắn lấy phù chỉ ra, báo cáo việc này cho Khương Văn Hư biết.
Làm xong nhiệm vụ, Minh Đức trưởng lão âm thầm tự nhủ: “Khương Văn Hư ơi là Khương Văn Hư, tại ngươi xui xẻo thôi, Trần Phu chạy mất rồi.”
Hắn cúi người áp tay xuống đất. Một vòng sáng loé lên bao trùm toàn bộ toà Thu Thủy Sơn.
“Khí tức do lệnh bài Thái Hư lưu lại sẽ không dễ dàng tiêu tán. Ta xem ngươi trốn được đi đâu.” Minh Đức trưởng lão kiên nhẫn truy tìm.
Hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Cùng lúc đó, tại lối vào Văn Hương Cốc.
Trần Phu chỉ về phía sơn mạch trước mặt, nói: “Chính là ở chỗ đó. Sau khi tiến vào Văn Hương Cốc, chúng ta phong bế lối vào là được.”
Lối vào là một khe rãnh dốc xuống, thoạt nhìn vừa sâu vừa heo hút.
Lục Châu gật đầu: “Vào trong đi.”
“Vâng.” Đám người đồng thời tiến vào Văn Hương Cốc.
“Đừng có lề mề, chỉ còn ngươi thôi đó.” Tam đệ tử Chu Quang lôi kéo Lưu Chinh.
Lưu Chinh đã mất hết tu vi, đi đường đều phải dựa vào người khác. Hắn phun ra một ngụm máu, chậm rãi nói: “Ta đang bị trọng thương, làm phiền tam sư huynh rồi.”
“Ngươi bây giờ không còn là đệ tử Thu Thủy Sơn, đừng gọi bậy, ta sợ mình giảm thọ.” Chu Quang lạnh nhạt nói.
Mặt Lưu Chinh cũng không có biểu tình gì, bị cương khí của Chu Quang bao bọc đưa vào trong cốc. Khi tiến vào trong, khoé miệng của hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Đám người Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn đều đi vào trong, biến mất ở khe rãnh sâu hun hút.
Nhưng lúc này, Minh Thế Nhân cưỡi cẩu tử bay tới vị trí bãi máu Lưu Chinh vừa nôn ra, cười cười nói: “Uầy, cái loại trò vặt này chỉ có thể lừa được hài tử ba tuổi!”
Hắn thuần thục xử lý sạch sẽ bãi máu khi, không lưu lại một tia khí tức nào.
Làm xong, Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ kiểm tra khắp bốn phía xem có còn lưu lại tí dấu vết nào không, sau đó mới yên tâm đuổi theo đoàn người.
Cửa hang Văn Hương Cốc không lớn, bên ngoài mọc rất nhiều cổ thụ rậm rạp che khuất bầu trời. Trên miệng cốc bày ra trận pháp vô cùng quỷ dị trông như từng đạo sóng biển đang vỗ rào rạt vào bờ, lực lượng ẩn giấu bên trong mênh mông bát ngát.
Minh Thế Nhân bay tới, nhìn thấy Tiểu Diên Nhi đang đứng ngay cửa hang bèn cười nói: “Vẫn là cửu sư muội quan tâm, biết chờ ta nha, không vô lương tâm như mấy người kia.”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái, chỉ tay lên trên cao. Minh Thế Nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Ngu Thượng Nhung đang ngồi trên chạc cây nhìn mình. “Ách…”
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói: “Mọi người đều đang chờ đệ.”
“Vâng.” Minh Thế Nhân gật đầu cười.
Đám người bay vào Văn Hương Cốc.
Đúng như Trần Phu nói, Văn Hương Cốc xanh biếc như xuân về, chim hót hoa nở, khắp nơi đều ngập tràn mùi thơm cây cỏ chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên.
Đoàn người Trần Phu và Lục Châu đã đi tới chỗ sâu trong Văn Hương Cốc, bốn bề xung quanh đều là núi.
“Đúng là một nơi rất tốt để tu hành.” Lục Châu gật đầu khen ngợi.
“Không có mấy người biết được chỗ này. Đằng kia có mấy toà kiến trúc cổ, có thể quét dọn để ở lại. Trong núi có một khu vực trống thích hợp để luận bàn và tu luyện, đi sâu vào trong sẽ đến hiểm địa của Văn Hương Cốc, cũng là khu vực cực hạn để thành thánh. Nếu không cần thiết thì đừng nên tới đó.” Trần Phu nói.
Đám người bay về phía khu vực trống kia. Mặt đất có dạng hình tròn, khắc vô số ký hiệu thần bí kỳ lạ trông như vòng gỗ của một thân cổ thụ khổng lồ.
Triệu Hồng Phất kinh ngạc nói: “Thật là một trận pháp thần kỳ, ta chưa từng nhìn thấy thứ như thế bao giờ.”
“Ngay cả Hồng Phất cô nương cũng không biết, vậy nhất định là rất lợi hại.”
Đám người quan sát nơi này một lúc mới bắt đầu đi thu dọn đồ đạc.
Ban đêm, đoàn người Ma Thiên Các và Thu Thủy Sơn đều đã sắp xếp xong khu vực tu hành, chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận