Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1928: Khởi tử hoàn sinh

Phan Trọng nghe vậy bèn tò mò hỏi: “Vậy tại sao Khâm Nguyên tộc các ngươi lại không phải là Vũ tộc?”
Khâm Nguyên lộ vẻ xấu hổ đáp: “Khâm Nguyên tộc không thông qua khảo hạch của Vũ tộc nên bị đào thải.”
“Thật xin lỗi, ta không cố ý.”
Đám Vũ tộc từ từ bay thấp xuống. Các tộc nhân khom người hành lễ: “Đại tướng quân, đã đến Văn Hương Cốc.”
Phi Đản đại tướng quân cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh. Hắn nhìn thấy Lục Châu và tiểu nha đầu toàn thân đầy tử khí, nhìn thấy đám tu hành giả nhỏ yếu đứng xung quanh.
Đại Uyên Hiến cảm nhận được mặt đất xuất hiện chấn động, biết cổ trận ở Văn Hương Cốc có vấn đề nên lập tức chạy tới, không ngờ cổ trận đã thật sự bị hủy.
Phi Đản gật đầu nói: “Bản tướng quân đã nói với Vũ Hoàng từ sớm, con đê ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một tổ kiến, không thể khinh thường lực lượng của đám sâu kiến này… Ngươi nhìn xem, rốt cuộc sâu kiến cũng có thể điều động đại địa lực lượng.”
“Đại tướng quân, thuộc hạ chờ lệnh giải quyết đám sâu kiến bên dưới.”
“Đi đi.”
Năm tên Vũ tộc bay ra, tấn công về phía đám người.
Khâm Nguyên trầm giọng nói: “Để ta!”
Nó hoá thành một đạo lưu tinh vọt về phía đám vũ nhân, đao quang kiếm ảnh nhấp nháy, trong chớp mắt đã có năm bộ thi thể rơi xuống.
Phi Đản nhíu mày, thản nhiên nói: “Khâm Nguyên?”
“Phi Đản đại tướng quân, nơi này là địa bàn của Khâm Nguyên tộc, ngươi mau rời đi, nếu không ta sẽ đại khai sát giới!” Khâm Nguyên nói.
Phi Đản bật cười ha hả: “Khâm Nguyên, ngươi cũng là thượng cổ thánh hung, có tu vi thần quân. Một trăm ngàn năm trước ngươi quỳ xuống khẩn cầu Vũ Hoàng thu nhận Khâm Nguyên tộc, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?”
Trong lòng Khâm Nguyên giận dữ, giọng nói trở nên cao vút: “Trước kia là bất đắc dĩ. Đại địa phân tách, ai chẳng muốn cầu sinh?”
“Đáng tiếc Khâm Nguyên ngươi chẳng vào được mắt Vũ Hoàng. Bây giờ ngươi trốn ở Văn Hương Cốc nhỏ bé này, ta còn tưởng là ai có thể điều động đại địa lực lượng, hoá ra lại là Khâm Nguyên tộc… Ngươi có biết làm đại địa phân tách sẽ nhận hậu quả gì không?”
“Ta mặc kệ là hậu quả gì, hôm nay cho dù Vũ Hoàng đích thân tới ta cũng không cho phép các ngươi động đến nơi này.”
“Làm càn!” Một đạo sóng âm như kinh lôi từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Khâm Nguyên nâng tay lên trời, âm công triệt tiêu sóng âm. Một đoạn giao thủ ngắn ngủi khiến Khâm Nguyên hạ thấp độ cao, thân hình loạng choạng.
“Một trăm ngàn năm đã trôi qua mà ngươi chẳng tiến bộ một chút nào.” Phi Đản lắc đầu nói.
Khâm Nguyên lại quay đầu nhìn về phía Lục Châu và nữ nhi. Toàn thân tiểu nha đầu ngập tràn sinh cơ, sinh mệnh dường như đang quay trở về.
Khâm Nguyên cảm giác được trái tim của nữ nhi vừa đập khẽ một cái. Thịch… Một tiếng đập khe khẽ lại khiến vành mắt Khâm Nguyên đỏ lên, toàn thân khẽ run.
“Sống lại rồi!” Các đệ tử Thu Thủy Sơn và đoàn người Ma Thiên Các đều lộ vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng.
Mà Phi Đản đứng trên không trung cũng thất thanh hô lên: “Đây là… khởi tử hoàn sinh?! Sao có thể?!”
Thân là đế quân Vũ tộc, hắn không tin tưởng nhân loại có thể làm tới bước này. Trăm ngàn năm trước không ai làm được, trăm ngàn năm sau cũng thế mà thôi.
Tử vong là chân lý, không cho phép người nào phá vỡ!
“Sâu kiến mà đòi chi phối tử vong!” Vừa nói Phi Đản vừa đánh ra một chưởng.
Khâm Nguyên vọt tới đánh xuyên qua đạo chưởng ấn, mà lúc này thân ảnh Phi Đản đã xuất hiện ở trước mặt Khâm Nguyên, thản nhiên nói:
“Thần quân chỉ là thần quân, ta sẽ cho ngươi thấy chênh lệch giữa thần quân và đế quân lớn đến mức nào!”
Soạt !
Không gian trước mặt ngưng kết, Phi Đản liên tục tung chưởng đánh vào lồng ngực Khâm Nguyên, mỗi chưởng ấn đều mang theo đạo lực lượng và đại quy tắc.
Đúng như Phi Đản nói, chênh lệch cấp bậc quá lớn, sau khi Khâm Nguyên chống chọi được mười chưởng ấn thì thân thể trở nên vô lực, rốt cuộc chưởng ấn tiếp theo thành công giáng vào ngực Khâm Nguyên, đánh nó rơi thẳng xuống đất.
Phi Đản hờ hững nói: “Giết sạch, một tên cũng không lưu lại.”
“Vâng!”
Khi đám cao thủ Vũ tộc vọt xuống Văn Hương Cốc, thiếu nữ trước mặt Lục Châu chậm rãi rơi xuống.
“Trông chừng nàng.” Lục Châu đẩy thiếu nữ về phía đám Khâm Nguyên tộc, sau đó đạp đất phóng lên không trung.
Soạt!
Không gian và thời gian đều bị đông cứng. Lực lượng Thiên Tướng mang theo đại quy tắc đánh vào đám cao thủ Vũ tộc, liên hoa dưới chân Lục Châu bay ra mang theo lam sắc điện hồ ghim thẳng vào vực đám Vũ tộc.
Phanh phanh phanh…
Ánh mắt Phi Đản trầm xuống, nghi hoặc nói: “Rõ ràng khí tức không phải Chí Tôn, vì sao lại mạnh như vậy? Ngươi cố ý ẩn tàng tu vi?”
Hắn không dám khinh thường Lục Châu, toàn thân vọt tới đánh ra một chưởng. Ầm!
Lục Châu vươn tay đón đỡ, chưởng ấn va chạm. Mái tóc dài tung bay, điện hồ xuất hiện quanh thân, hai mắt Lục Châu hoá thành lam đồng chấn nhiếp nhân tâm.
Phi Đản đại tướng quân sợ đến tê cả da đầu, tâm tình chìm vào đáy cốc, lắp bắp nói: “Ma… Ma…”
Ầm!
Lục Châu đẩy mạnh chưởng ấn, bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng. Cánh tay Phi Đản bị lực lượng cường đại thôn phệ, toàn thân bị đánh văng ra ngoài.
“A !”
Phi Đản không nói một câu dư thừa, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Lục Châu vừa bộc phát lực lượng Thiên Tướng xong, chưa kịp cảm thấy suy yếu thì đan điền khí hải đã bổ sung lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn không ngừng, trong khoảnh khắc đã trở về trạng thái sung mãn.
Lục Châu thi triển thần thông đại na di, đồng thời ném Thời Chi Sa Lậu ra.
“Định!”
Một tiếng này vừa vang lên, linh hồn Phi Đản đại tướng quân rung động điên cuồng, biểu tình sợ hãi chiếm cứ toàn bộ đầu óc.
Lấy Thời Chi Sa Lậu làm trung tâm, lam sắc điện hồ cường đại bao phủ toàn bộ Văn Hương Cốc, từ cây cỏ đến chim muông đến toàn bộ tu hành giả đều đứng yên bất động.
Hư ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trước mặt Phi Đản, Vị Danh Kiếm mang theo lực lượng Thiên Tướng cuồn cuộn đâm thủng lồng ngực hắn.
Phốc!
Ngay cả không gian cũng bị chém rách.
Lục Châu thu hồi Thời Chi Sa Lậu, hiệu quả ngưng trệ không gian được giải trừ, đám người chỉ thấy nhoáng một cái, Phi Đản dừng lại giữa không trung, trước ngực xuất hiện một lỗ máu.
Máu tươi nhỏ xuống, đám cao thủ Vũ tộc kinh hãi nhìn Phi Đản, thất thanh hô to: “Đại tướng quân!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận