Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2108: Hư hoá

Ầm!
Chiêu Nguyệt lại bị đẩy bay ra ngoài. Diệp Thiên Tâm cất bước, trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Chiêu Nguyệt đỡ lấy nàng.
Trứ Ung đế quân lộ vẻ kinh ngạc. “Đại quy tắc không gian?”
Trứ Ung đế quân không ngờ một nha đầu trẻ tuổi như vậy lại có thể lĩnh ngộ đại đạo, trước kia khi hắn tấn thăng Chí Tôn, hao phí cả ngàn năm mới có thể lĩnh ngộ được. Đám người này đúng là không giống người mà!
Chiêu Nguyệt cảm thấy Diệp Thiên Tâm cường đại, mỉm cười nói: “Sư muội, chúc mừng muội.”
“Nhờ may mắn thôi, sư tỷ nhất định cũng sẽ thành công.” Diệp Thiên Tâm nói.
“Ừm.”
Chiêu Nguyệt hít sâu một hơi, lại lần nữa đi về phía lối vào thông đạo. Lần này có lẽ do tâm cảnh đã thay đổi nên nàng không bị thông đạo kháng cự mạnh mẽ, lực đàn hồi trở nên yếu đi rất nhiều, gần như không gây ra ảnh hưởng gì.
Chiêu Nguyệt mừng thầm, tiếp tục điều chỉnh tâm trạng tâm bình khí hoà, quả nhiên lực đàn hồi lại giảm mạnh. Nàng thuận lợi tiến vào trong nhanh như một cơn gió.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hài lòng gật đầu. “Còn lại chỉ là vấn đề thời gian.”
Trứ Ung đế quân tán thưởng nói: “Thật là đáng mừng.”
Nói xong Trứ Ung đế quân liếc nhìn hai người hỏi: “Thanh Đế cho phép các ngươi đến Trứ Ung điện?”
Vu Chính Hải gật đầu đáp: “Lòng dạ Thanh Đế rộng rãi, không giống như ngươi nghĩ đâu.”
“Vậy Thanh Đế đúng là có lòng hảo tâm, ta tự thẹn không bằng.”
Khi đám người đang trò chuyện, một tiếng “két” vang vọng giữa thiên địa, đám người giật mình nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Chỉ thấy trên thân Thiên Khải Chi Trụ đang xuất hiện từng vết nứt như mạng nhện khiến trái tim ai nấy đều run lên.
Đám tu hành giả Trứ Ung diện lộ vẻ kinh hãi. Trứ Ung đế quân cau mày nhìn cảnh này, trong đầu nhớ tới tình cảnh của Nhu Triệu điện, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có thể dừng lĩnh ngộ đại đạo ở đây không?”
Vu Chính Hải nói: “E là không được, đại đạo đã bắt đầu, nếu cưỡng ép sẽ bị phản phệ. Hôm nay ta đến đây là để đảm bảo sư muội thuận lợi lĩnh ngộ đại đạo.”
Nhìn vết rạn nứt đang lan tràn, Trứ Ung đế quân lo lắng vô cùng, biểu tình trên mặt cũng trở nên không tốt: “Nếu bản đế quân cưỡng ép ngăn cản thì sao?”
“Vậy phải hỏi đao trong tay ta.” Vu Chính Hải nói.
“Hỏi kiếm trong tay ta nữa.” Ngu Thượng Nhung cũng lên tiếng.
“Còn có ta.” Diệp Thiên Tâm nói, Đa Tình Hoàn bay vòng quanh người nàng. Ba người đứng sóng vai, không sợ cường địch.
“Các ngươi đúng là đồng tâm hiệp lực, nhưng lại không biết tự lượng sức mình. Chí Tôn là Chí Tôn, không phải loại đại đạo thánh như các ngươi có thể địch nổi.”
Trứ Ung nói nhưng không ra tay, vừa rồi tra hỏi chỉ là để thăm dò mà thôi.
Đúng lúc này, một Thánh Điện Sĩ xuất hiện trên hư không nói vọng xuống: “Đại Đế có lệnh phải bảo đảm Chiêu Nguyệt cô nương lĩnh ngộ đại đạo.”
Trứ Ung đế quân nhìn Thánh Điện Sĩ rồi quay đầu nói với đám người Vu Chính Hải: “Không biết các ngươi và Thánh Điện có quan hệ gì mà lại khiến Minh Tâm tỏ thái độ như thế.”
“Vì cân bằng trong thiên hạ, mỗi người đều nên đóng góp một phần sức lực.” Vu Chính Hải nghĩ một đằng nói một nẻo.
Lời này quả thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Thánh Điện Sĩ cao giọng nói: “Nếu người nào dám ngăn cản, Ôn chí tôn sẽ nghiêm trị không tha.”
Trứ Ung ngẩng đầu liếc nhìn Thánh Điện Sĩ, giễu cợt nói: “Nhắn lại cho Ôn chí tôn, Ma Thần đã xuất hiện, cựu học sinh như hắn lại sun xoe bảo vệ đệ tử của Ma Thần như vậy là muốn lấy công chuộc tội à? Muốn để tương lai gặp lại Ma Thần có đủ tư cách để cầu xin tha thứ?”
Tên Thánh Điện Sĩ có vẻ mất tự nhiên, nhưng vẫn cung kính đáp: “Ta sẽ truyền lời lại. Cáo từ.”
Sau khi Thánh Điện Sĩ rời đi, Thiên Khải Chi Trụ lại xuất hiện vết nứt. Lần này vết nứt càng thêm nghiêm trọng hơn trước khiến đám người Trứ Ung điện cực kỳ lo lắng.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ chạy tới bẩm báo: “Đế quân, đám tu hành giả bá tánh sống ở Trứ Ung đang tụ tập đến đây!”
“Đuổi bọn hắn đi, Trứ Ung điện không phải nơi bọn hắn muốn đến là đến!”
“E là không được, có quá nhiều người!”
Ầm ầm!
Phía đông nam, đám tu hành giả Trứ Ung đã kéo tới khiêu chiến: “Mời Trứ Ung đế quân ra ngoài giải thích với mọi người một phen, tu hành giới tuyệt không cho phép Ma Thần tái hiện, tai vạ thiên hạ. Thiên Khải Chi Trụ không thể xảy ra vấn đề được!”
“Mau ra đây giải thích với mọi người!”
Trứ Ung tức giận vỗ tay vịn một cái. “To gan!”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung: “Làm phiền hai vị ra ngoài nói giúp một chút.”
Vu Chính Hải lắc đầu nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là bảo hộ sư muội, loại chuyện này đế quân nên tự mình làm thì hơn. Chúng ta chỉ là người ngoài, nếu ra ngoài ứng phó sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến danh dự của đế quân.”
Trứ Ung đế quân đành gật đầu nói: “Được rồi.” Nói xong hắn dẫn đầu đoàn người Trứ Ung điện bay ra ngoài ứng phó với đám tu hành giả.
Đúng lúc này, trong Thiên Khải Chi Trụ bắn ra một đạo quang trụ xông thẳng lên tới mây xanh. Ngay sau đó Thiên Khải Chi Trụ cũng vỡ tan tành, chia năm xẻ bảy.
Thấy cảnh này, Diệp Thiên Tâm hưng phấn nói: “Sắp xong rồi.”
Chiêu Nguyệt lơ lửng giữa không trung, toàn thân trong suốt như ẩn như hiện.
Vu Chính Hải nghi hoặc nói: “Nhị sư đệ, có nhìn ra sư muội lĩnh ngộ loại quy tắc nào không?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Tạm thời chưa nhìn ra.”
Mắt thấy Chiêu Nguyệt đã sắp hoàn thành quá trình lĩnh ngộ đại đạo, trong đám tu hành giả đến gây chiến đột nhiên có một thân ảnh bay ra, cầm kiếm cấp tốc bay tới đâm về phía Chiêu Nguyệt.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời cả kinh, nhưng đối phương quá nhanh nên bọn hắn không thể phản ứng kịp, người kia rõ ràng có tu vi Chí Tôn.
Diệp Thiên Tâm định thi triển quy tắc không gian nhưng người kia đã âm trầm nói: “Muộn rồi, nàng ta chắc chắn phải chết!”
Tốc độ của hắn nhanh đến mức cực hạn, chỉ trong giây lát đã vọt qua mặt Diệp Thiên Tâm đâm vào thân thể Chiêu Nguyệt.
Xoẹt !
Chiêu Nguyệt bình an vô sự.
“Hư hoá?!” Người kia cả kinh nhìn Chiêu Nguyệt.
Lúc này Chiêu Nguyệt cũng đã mở mắt ra, toàn thân không bị một vết thương nào, nàng mờ mịt nhìn xung quanh, ngơ ngác nói: “Ta… ta làm sao thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận