Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1822: Khảo hạch

Hồng Tiệm mang theo ba người Lục Châu đi xuyên qua đại môn hình vòm.
“Chúng ta đã tiến vào bên trong Thiên Khải Chi Trụ. Nơi này rất rộng rãi, cấu tạo như một cung điện, các vị không nên đi lại lung tung kẻo bị lạc đường.” Hồng Tiệm vừa đi vừa giới thiệu.
Đám người rẽ trái rẽ phải một lúc, rốt cuộc đi tới một đại điện. Hồng Tiệm nói: “Nơi này là Minh Đức điện, từ bây giờ Minh Đức trưởng lão sẽ phụ trách tiếp đãi các vị quý khách.”
Lục Châu nhìn quanh bốn phía. Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi: “Minh Đức đại điện cũng ở bên trong Thiên Khải Chi Trụ sao?”
“Đương nhiên.”
“Thật là xinh đẹp.” Tiểu Diên Nhi tán thưởng.
“Đây chỉ là một góc băng sơn mà thôi.”
Tiểu Diên Nhi tuy rất thích cảnh sắc nơi này nhưng nàng càng mong đợi được thấy bình chướng Thiên Khải Chi Trụ hơn, bèn hỏi: “Chừng nào ta mới được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
Hồng Tiệm mỉm cười nói: “Đừng gấp, Minh Đức trưởng lão sắp tới rồi.”
“Minh Đức trưởng lão? Minh Đức điện…” Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm.
“Minh Đức trưởng lão đã sống từ thời kỳ thượng cổ đến nay, là trưởng lão rất quan trọng của Vũ tộc, được người người kính sợ. Vũ Hoàng ban thưởng Minh Đức điện để ca ngợi công đức của hắn.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Vậy bình chướng Thiên Khải Chi Trụ nằm ở đâu?”
“Bên trong Thiên Khải Chi Trụ rất rộng, lát nữa Minh Đức trưởng lão sẽ dẫn các vị đến đó.” Hồng Tiệm đáp.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm: “Minh Đức trưởng lão giá lâm.”
Hồng Tiệm xoay người hành lễ. Lục Châu cũng quay đầu nhìn sang. Đứng ở cửa điện là một lão giả già nua đến cực điểm, mái tóc trắng xoá, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn, giống với bộ dạng của Cơ Thiên Đạo lúc Lục Châu mới xuyên không đến.
“Bái kiến Minh Đức trưởng lão.” Hồng Tiệm hành lễ nói.
Minh Đức trưởng lão đi tới nhìn về phía đám người Lục Châu. Hồng Tiệm thấp giọng nói:
“Ba vị này là người của Bạch Đế, muốn có được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ.”
Minh Đức trưởng lão không nói chuyện mà dò xét ba người một lát. Trực giác của hắn lướt qua Tiểu Diên Nhi và Hải Loa rồi dừng lại trên người Lục Châu.
Hắn cảm nhận được toàn thân Lục Châu phát ra một cỗ khí thế bẩm sinh của người lâu ngày có địa vị cao.
Minh Đức trưởng lão chắp tay đi tới, ngồi xuống ghế chủ toạ trong đại điện, hai mắt sáng như đuốc nói: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì phải thông qua khảo hạch.”
Lục Châu nhìn hắn. “Khảo hạch?”
“Tuy các ngươi là người của Bạch Đế nhưng không có nghĩa là được tuỳ ý tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Các ngươi cần phải đáp ứng được một số yêu cầu, chẳng hạn như… tu vi.”
Lục Châu nói: “Điều kiện để được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng đâu có tu vi.”
“Đây là yêu cầu của ta.” Minh Đức trưởng lão nói.
Vừa nói xong, trên thân hắn toả ra một loại lực lượng áp bách cường liệt vô cùng, lực lượng kia quấn lấy Lục Châu, không phải nguyên khí cũng chẳng phải cương khí.
Lần đầu tiên Lục Châu cảm giác được loại áp lực kỳ lạ này. Kỳ kinh bát mạch vẫn bình thường, nguyên khí điều động thông thuận, duy chỉ có áp lực đang càng lúc càng gia tăng tựa như có ngọn núi khổng lồ đang áp xuống.
“Áp chế ý chí?” Lục Châu thầm nghĩ.
Lục Châu chưa từng thấy có người dùng ý chí để làm vũ khí. Có lẽ đây cũng là một loại đại quy tắc.
Minh Đức trưởng lão nhìn Lục Châu chằm chằm không rời mắt, hai mắt thâm thuý có thần, cường độ áp chế lại tăng thêm ba phần.
Lục Châu không thể đoán được tu vi của Minh Đức trưởng lão, chỉ riêng ý chí của đối phương cũng đã vượt xa hắn. Chợt nhớ tới khẩu quyết Thiên thư, Lục Châu âm thầm mặc niệm.
Không cần phóng thích ra lực lượng Thiên Tướng, chỉ riêng khẩu quyết cũng đã có tác dụng ngưng thần tĩnh khí.
Quả nhiên, lực lượng Thiên Tướng cấp tốc truyền tới cảm giác mát rượi. Minh Đức trưởng lão vốn đang ở thế thượng phong đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng đẩy ý chí lực của hắn trở về.
Thân thể hắn ngửa ra sau, suýt chút nữa đã bị phản phệ dẫn tới thụ thương.
Minh Đức trưởng lão vội vàng thu hồi ý chí, kinh ngạc nhìn Lục Châu: “Ngươi thật sự là người của Bạch Đế?”
Lục Châu bình yên vô sự, thản nhiên đáp: “Ngọc bài còn có thể làm giả?”
Hồng Tiệm đứng bên cạnh vội lên tiếng: “Ta đã kiểm tra ngọc bài, đúng là của Bạch Đế.”
Minh Đức trưởng lão gật đầu, thở ra một hơi rồi nói: “Bạch Đế một lòng cầu trường sinh, từ khi vào Vô Tận Hải cũng không quay về đây lấy một lần.”
Lục Châu không quan tâm chuyện của Bạch Đế, suy cho cùng hai người cũng có quen biết gì đâu.
Minh Đức trưởng lão nói: “Rất ít người có thể đứng thẳng không ngã trước uy áp ý chí của ta, ngươi là một trong số đó.”
Lục Châu lắc đầu: “Thiên hạ lớn như vậy, không thiếu điều lạ. Lão phu không phải người đầu tiên, càng không phải là người cuối cùng.”
Lão già nhà ngươi quá mức tự cao tự đại.
Minh Đức trưởng lão đương nhiên nghe ra được ý Lục Châu, nhưng cũng không tức giận, còn cười nói:
“Ngươi hiểu lầm rồi. Sở dĩ ta dùng ý chí để thăm dò ngươi là vì Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến khảo hạch ý chí và tâm cảnh.”
“Ý chí và tâm cảnh?” Lục Châu nghi hoặc.
“Chỉ có người có ý chí siêu quần bạt tuỵ mới có thể được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng. Về phần tâm cảnh, đó là con đường mà mọi đạo thánh đều phải đi qua. Chẳng hạn như vừa rồi ta dùng ý chí áp chế ngươi, có thể nhận thấy trong lòng ngươi xuất hiện lửa giận, đây chính là tâm cảnh không ổn định. Cho nên ngươi cao nhất cũng chỉ có thể là thánh nhân.” Minh Đức trưởng lão nói.
Lục Châu không nói chuyện.
Vừa rồi khi bị áp chế ý chí, quả thật hắn có cảm giác khó chịu. Nếu tâm cảnh là con đường tu hành bắt buộc phải trải qua, vậy tâm cảnh ba động đúng là bất lợi cho việc tu hành.
Nhưng Tiểu Diên Nhi lại lên tiếng: “Không đúng.”
Minh Đức trưởng lão quay đầu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, cười nói: “Tuổi còn nhỏ đã có cảnh giới chân nhân, thật đáng quý. Ngươi có kiến giải gì?”
Tiểu Diên Nhi kiên định nói: “Sư phụ ta tất thành Chí Tôn!”
Minh Đức trưởng lão còn cho là nàng sẽ đưa ra kiến giải độc đáo thú vị gì, ai ngờ…
Tiểu Diên Nhi nói tiếp: “Đạo thánh không tính là gì. Cho dù là Bạch Đế gặp sư phụ ta cũng phải lễ nhượng ba phần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận