Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2121: Tự rước lấy nhục

Đông phương lão quân nói: “Ngươi chính là điện thủ Vu Chính Hải?”
“Ta mà biết đám người các ngươi mặt dày vô sỉ như thế thì ta thà không đoạt chức điện thủ này còn hơn.”
Biểu tình bốn người có chút biến hoá. Đông phương lão quân cao giọng nói: “Cơ lão ma, cái tính thích thu đồ đệ của ngươi thật khó thay đổi, chỉ mong bọn hắn sẽ không đi lại con đường của bốn vị Chí Tôn.”
Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đã trầm giọng quát: “To gan!”
Một chưởng đánh ra, lam chưởng ẩn chứa lực lượng Thiên Đạo mang theo lam sắc điện hồ đánh tới. Tứ đại lão quân hiệp lực đánh ra một tấm thuẫn cực đại che chắn.
Ầm! Chưởng ấn bị ngăn trở, bốn người nghi hoặc nhìn lại lực lượng trong tay mình. “Thì ra là như vậy.”
“Ngươi đi theo con đường cũ của Ma Thần, nhận được y bát của hắn nhưng lại thiếu một chút tàn nhẫn, tu vi cũng chưa đủ mạnh. Hôm nay tứ đại lão quân chúng ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ tên tiểu ma nhà ngươi.”
Nói xong, trên người tứ đại lão quân xuất hiện bốn đạo hư ảnh lướt về phía Lục Châu, đây chính là lực lượng ý chí.
Đám người Vu Chính Hải không nhìn thấy hư ảnh, chỉ cảm giác được giữa thiên địa có một loại lực lượng thần bí đang nhào về phía sư phụ.
Đúng lúc này, Thiên Ngân trường bào tung bay trong gió, viễn cổ long hồn gào thét một tiếng thấu triệt thiên địa khiến bốn đạo ý chí bị đánh bật trở về.
Tứ đại lão quân mở to mắt, miệng hộc máu. Bốn người kinh hô: “Viễn cổ long hồn?!”
“Bản toạ còn chưa ra tay, các ngươi đã thảm hại như vậy?” Kỳ thực Lục Châu cũng không ngờ được chiêu này có thể hoá giải như thế.
Tứ đại lão quân đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó bốn toà pháp thân sừng sững xuất hiện cao không thấy đỉnh.
Lục Châu lắc đầu nói: “Nguỵ Chí Tôn rốt cuộc cũng chỉ là nguỵ Chí Tôn.”
Nói như vậy là vì bốn người dựa vào trận pháp trong khu vực nội hạch mới đạt tới cảnh giới Chí Tôn chứ không phải là Chí Tôn thật sự.
Lục Châu thôi động lực lượng bên trong Ma Thần hoạ quyển, kỳ kinh bát mạch lập tức hút lấy lực lượng tứ đại nội hạch, cùng liên toạ hoà làm một thể, điện hồ bao bọc toàn thân Lục Châu.
“Lam đồng?!”
“Ma Thần?!”
Lúc này Lục Châu đã vọt tới trước mặt bốn người, gọi ra pháp thân. Pháp thân cấp tốc bành trướng đánh bay bọn hắn ra ngoài. Bốn người lại phun ra máu tươi.
“Trạng thái đỉnh phong của Ma Thần?”
“Sao có thể?!” Bốn người không tài nào lý giải được vì sao Ma Thần vẫn bảo trì tu vi đỉnh phong đến hiện tại.
Lục Châu thản nhiên nói: “Trước kia Đan Át điện chủ chết trong tay lão phu, hôm nay lão phu sẽ tiễn các ngươi đi gặp hắn. Đan Át diệt vong, để xem các ngươi còn có mặt mũi nữa hay không.”
“Cơ lão ma, ta liều mạng với ngươi!”
Bắc phương lão quân điên cuồng vọt tới, toàn thân bay ngang giữa trời như một mũi tên bắn thẳng về phía Lục Châu.
Lục Châu đạm mạc đưa tay đón đỡ, năm ngón tay bất động như sơn ngăn trở một chiêu này, sau đó chậm rãi nắm lại.
Rắc! Thanh âm không gian bị bóp nát vang lên, hai tay bắc phương lão quân lập tức bị bẻ gãy.
“A!!”
Nhìn Lục Châu từng bước tiến lại gần, sắc mặt bốn người càng lúc càng khó coi. Bọn hắn đưa mắt nhìn nhau.
“Dùng tuyệt chiêu đi!”
“Được rồi, chúng ta đều đã già, sứ mệnh đã đi tới phần cuối. Tuyệt chiêu dùng vào thời điểm này cũng đáng.”
“Có thể giao phong với Cơ lão ma ở trạng thái đỉnh phong, dù bại cũng vinh quang!”
Nói xong, bốn người đồng loạt giang tay ra, thiên địa rung chuyển, tầng bên ngoài khu nội hạch xuất hiện một khe hở.
Lục Châu hừ lạnh một tiếng, bay lên giữa không trung, hai toà pháp thân đồng loạt xuất hiện, kim pháp thân bộc phát lực lượng Mệnh Quan, lam pháp thân huy động kiếm cương!
Tâm tình tứ đại lão quân đang hào hùng vạn trượng, vừa trông thấy hai toà pháp thân trái tim lập tức lạnh ngắt.
“Song pháp thân?!”
Bốn người mặt xám như tro tàn nhìn đám kiếm cương lít nha lít nhít trút xuống, lúc này bọn hắn mới ý thức được chênh lệch giữa mình và Ma Thần quá lớn.
Dù bại cũng vinh quang? Chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.
Tứ đại lão quân chỉ cảm thấy thân thể và linh hồn đều run rẩy, kỳ kinh bát mạch bị điện hồ bao phủ không thể thở nổi, làn da cháy rừng rực khó chịu vô cùng, bọn hắn gào lên tê tâm liệt phế.
“A !”
Bốn vị đệ tử cũng há hốc mồm nói không nên lời. Bọn họ vốn cho rằng bản thân đã đủ cường đại, khoảng cách với sư phụ càng lúc càng gần, nhưng khi nhìn thấy hai toà pháp thân mới hiểu được một đạo lý, cả đời này bọn họ đều không đuổi kịp sư phụ.
Vu Chính Hải nói với Ngu Thượng Nhung: “Lão nhị, ta vẫn luôn cho rằng đạo tu hành trảm liên của đệ là đặc thù nhất, sư phụ chỉ đổi màu sắc pháp thân và liên toạ mà thôi, về bản chất sẽ không khác biệt. Thật không ngờ sư phụ vốn đã đi trên con đường đặc biệt đến không tưởng tượng nổi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu đáp: “Đa tạ đại sư huynh tán dương, ta cũng cảm thấy như vậy. Sư phụ rốt cuộc đã gạt chúng ta bao nhiêu chuyện?”
Vì cái gì sư phụ luôn cho bọn hắn cảm giác người có át chủ bài xài không hết?
“Ai mà biết được, ta đã chết lặng.” Vu Chính Hải nhún vai.
Diệp Thiên Tâm nói: “Kỳ thực sư phụ làm thế ta cũng có thể hiểu được. Người là Ma Thần, tứ đại Chí Tôn Thánh Điện hình như cũng là… học sinh của người.”
Nghe được lời này, ba người còn lại đều hiểu nàng muốn nói gì.
Ban đầu ở Kim Đình Sơn, cửu đại đệ tử đều phản bội sư môn, chỉ có mỗi mình Tiểu Diên Nhi là không có dị tâm. Mà tứ đại Chí Tôn ở Thái Huyền Sơn cũng là kẻ khi sư diệt tổ, trở thành chó săn cho Thánh Điện.
Một người sao có thể phạm sai lầm đến hai lần? Đương nhiên sư phụ sẽ có tâm lý đề phòng đồ đệ, bọn hắn có thể hiểu được.
Bốn vị đệ tử đồng thời thở dài một tiếng.
Ầm ầm!
Một đạo kiếm cương chém trúng tứ đại lão quân. Lại một tiếng kêu thảm vang lên.
“Lấy mạng đổi mạng! Giúp ta!” Nam phương lão quân hô to một tiếng.
Ba người còn lại lập tức đẩy chưởng dồn lực vào người nam phương lão quân, bọn hắn bắn ra một đạo quang trụ khổng lồ đánh về phía lam pháp thân.
Chỉ cần đánh tan lam pháp thân thì chủ nhân của nó cũng sẽ trọng thương. Lấy mạng đổi mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận