Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1390

Lục Châu cũng nhận ra câu hỏi của mình có phần ngớ ngẩn. Lục Ngô có thể nói tiếng người, trí tuệ sao có thể thấp được.
Khụ khụ.
Ninh Vạn Khoảnh đứng lên, ho ra một ngụm máu, tay che ngực nói:
“Tháp chủ.” Hắn gian nan đi về phía hai người, cúi đầu nói. “Lục các chủ, thật xin lỗi, ta không trông chừng tốt Đoan Mộc Sinh.”
Lục Châu chỉ lắc đầu không nói, nhìn về phía Lục Ngô biến mất.
Hắn dùng một tia Thái Huyền chi lực cuối cùng để sử dụng thiên nhãn thần thông quan sát Đoan Mộc Sinh… Nhưng tất cả chỉ là một vùng tăm tối không thể nhìn thấy gì.
Lam Hi Hoà hạ xuống đất, vung tay về phía lam y nữ hầu, bạch quang tản ra. Lam y nữ hầu tỉnh lại, quỳ tạ trên mặt đất.
Lam Hi Hoà quay đầu nhìn Lục Châu, nhíu mày nói: “Lục các chủ, lần này do ta sơ sẩy, không thể đánh bại Lục Ngô. Ta rất tiếc về cái chết của Đoan Mộc Sinh…”
Lúc này Ninh Vạn Khoảnh bỗng lên tiếng:
“Lục các chủ, xin nghe ta nói một lời.”
Lục Châu nhìn về phía hắn. Ninh Vạn Khoảnh và Lam Hi Hoà đều cảm giác được Lục Châu như đang đè ép một ngọn lửa giận trong lòng, vô cùng mẫn cảm.
“Đoan Mộc Sinh có lẽ sẽ không chết.” Ninh Vạn Khoảnh vội vàng nói.
Trong đầu Ninh Vạn Khoảnh không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ cuối cùng Lục Ngô nói trước khi rời đi. Tuy rằng phát âm của nó không quá rõ ràng nhưng đúng là nó có vẻ sẽ không tổn thương Đoan Mộc Sinh.
“Thú hoàng e là có âm mưu khác…”
Ninh Vạn Khoảnh nhịn xuống cơn đau đớn, phân tích rành mạch:
“Tháp chủ, Lục các chủ, Lục Ngô có năng lực như thế vì sao còn phải cấu kết với Hắc Hoàng? Hắc Hoàng muốn lợi dụng hung thú để tàn sát hồng liên, thu hoạch tinh huyết, mở ra đại thuật huyết tế. Đám hung thú ngu xuẩn kia bị Hắc Hoàng lừa gạt, việc này ta có thể lý giải, nhưng thú hoàng tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bị lừa. Rốt cuộc thú hoàng có mưu đồ gì?”
Việc không có lợi, ai muốn làm?
Đám hung thú cấp thấp muốn ăn thịt người. Còn thú hoàng muốn gì?
“Hiện tại nghĩ lại, ta càng cảm thấy không thích hợp. Hắc Hoàng làm việc quá mức thuận lợi, chỉ có một biến cố duy nhất xảy ra, chính là Đoan Mộc Sinh. Hắc Hoàng muốn Ly Lực tiến vào trong quan nội, vì sao chỉ phái tu hành giả tám Mệnh Cách đến? Thật sự là trùng hợp sao?”
Ngữ khí hắn trầm xuống, cuối cùng đưa ra một kết luận. “Ta cảm thấy…. thú hoàng Lục Ngô mới là bên thắng lớn nhất.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động, nhìn chằm chằm Ninh Vạn Khoảnh nói: “Ý của ngươi là, tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của thú hoàng?”
Ninh Vạn Khoảnh gật đầu: “Rất có khả năng.”
“Mục đích của nó là gì?”
“Hạt giống Thái Hư.”
Ký hiệu nhật nguyệt giữa mi tâm Lam Hi Hoà sáng lên một cái rồi biến mất. Trong ánh mắt bình tĩnh như nước xẹt qua một tia kinh ngạc.
Ninh Vạn Khoảnh nói tiếp:
“Ta được Tư Vô Nhai nhờ đến Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận tại Kiếm Bắc quan, hỗ trợ cho Đoan Mộc Sinh. Đây là trận pháp còn sót lại từ thời thượng cổ, trong trận xuất hiện phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa. Thú hoàng hẳn là thông qua trận này cảm nhận được sự tồn tại của Đoan Mộc Sinh, cho nên muốn lấy hạt giống Thái Hư để nó trở nên càng thêm cường đại.”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Không hợp lý. Nếu nó biết hạt giống Thái Hư trên người Đoan Mộc Sinh thì có thể trực tiếp tiến vào Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận, ăn thịt Đoan Mộc Sinh để chiếm đoạt hạt giống, cần gì phải cấu kết với Hắc Hoàng, tốn công tốn sức chơi chiêu làm gì để nhân loại thì tổn thất nặng nề, hung thú thì tử thương vô số?”
“Việc này…” Ninh Vạn Khoảnh không thể giải thích được.
Đây đúng là một điểm phi lý không thể lấp liếm. Ninh Vạn Khoảnh suy nghĩ một lát, đành nói: “Có lẽ do ta đã suy nghĩ nhiều.”
Hắn vừa nói xong, lỗ tai bỗng giật giật, vội nói: “Có người đến.”
Lam Hi Hoà và Lục Châu xoay người nhìn về phía Kiếm Bắc quan, nơi đó có mấy chục tu hành giả hắc liên đang bay lướt tới.
“Lục các chủ, Lam tháp chủ, đã lâu không gặp.” Người vừa đến thanh âm vang đội, lực lượng mười phần.
Ninh Vạn Khoảnh tiến lên một bước nói: “Tháp chủ Hắc Tháp Hạ Tranh Vanh?”
Hạ Tranh Vanh vẫn mặc khôi giáp trên người, nhìn một bãi chiến trường lộn xộn thi thể, đại địa thủng lỗ chỗ mà nói:
“Xem ra ta đã bỏ lỡ một màn hay. Nhưng bây giờ đến cũng không tính là trễ.”
Lam Hi Hoà nói: “Ngươi tới chậm. Hắc Hoàng đã chết, hung thú tản đi rồi.”
“Chết rất tốt! Đa tạ hai vị thay ta trừ đi mối hoạ này.”
Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp chết, Đại Viên vương đình sẽ như rắn mất đầu, Hắc Diệu liên minh Phiền Nhược Tri cũng chết, hiện tại thế lực lớn nhất ở hắc liên chính là Hạ Tranh Vanh.
“Ngươi đến đây là vì chuyện này?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Hạ Tranh Vanh nói:
“Phát sinh chuyện lớn như vậy ta đương nhiên không thể ngồi yên mặc kệ. Ra ngoài thử thời vận một phen, có khi lại lấy được mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm cũng không chừng.”
Lục Châu nói: “Lão phu đã cảnh cáo Lữ Tư, bảo hắn trở về hắc liên. Ngươi xem lời lão phu là gió thoảng bên tai?”
Hạ Tranh Vanh lắc đầu nói:
“Ta sao dám vi phạm ý nguyện của Lục các chủ. Nhưng chuyện này quả thực quá lớn, chúng ta từ Kiếm Nam đạo chạy tới, trên đường đi đã đánh giết không ít hung thú. Nơi đó rất nhiều người chết thảm, thây ngang khắp đồng, ta sao có thể đứng nhìn, mặc kệ sống chết của bá tánh?”
“Kiếm Nam đạo?”
Hạ Tranh Vanh gật đầu: “Đúng vậy. Nếu Lục các chủ không tin có thể đến Kiếm Nam đạo kiểm tra thực hư. Hung thú nơi đó đã bị Hắc Tháp xử lý hết.”
Lục Châu không còn Thái Huyền chi lực, không thể quan sát tình huống bên phía Ngu Thượng Nhung, cũng không xác định được lời hắn là thật hay giả.
Hạ Tranh Vanh thấy hai người không nói gì bèn bảo: “Hai vị, nghe nói Giang Bắc đạo cũng gặp nạn, ta mang các vị huynh đệ đến xem sao. Sau này gặp lại.”
“Chờ đã.” Giọng Lục Châu trầm xuống.
“Lục các chủ có gì chỉ giáo?”
Trên thực tế, Hạ Tranh Vanh vẫn còn canh cánh trong lòng sự kiện Hắc Tháp tập thể bị hạ thấp. Chỉ là hắn không có năng lực đối địch với Ma Thiên Các. Dù là hiện tại hắn cảm giác hai người trước mắt đang phát tán khí tức yếu đuối nhưng hắn vẫn luôn rất cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận