Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1588

Trong cánh rừng, vạn vật yên tĩnh đến đáng sợ. Ánh trăng chiếu sáng đám cây cối.
Tây Khất Thuật nhấc tay tóm lấy một sợi dây leo, nguyên khí ngưng kết thành cương cấp tốc chém nát nó.
Hàn mang hiện lên.
Tây Khất Thuật hừ lạnh nói: “Châu chấu mà muốn đá xe!”
Hắn vung tay về phía trước, nhưng lần này Minh Thế Nhân đột nhiên bộc phát lực lượng mạnh chưa từng có. Ly Biệt Câu trong tay điên cuồng chém vào chưởng ấn.
Phanh phanh phanh… Trong chớp mắt đã là mấy trăm nhát chém.
Tây Khất Thuật không ngờ Minh Thế Nhân lại hung mãnh như vậy, thân thể trượt về sau.
Minh Thế Nhân bộc phát cương khí, tạo thành tia kim quang hình mũi khoan đâm tới.
Hai mắt Tây Khất Thuật trợn tròn, không dám tin hô lên: “Kim sắc cương khí? Hả, là ngươi?”
Minh Thế Nhân tăng tốc độ tấn công, Ly Biệt Câu chém ra quá nhanh, thân thể chỉ còn là bóng mờ… Rốt cuộc đạo thanh sắc chưởng ấn kia cũng bị đánh hõm xuống.
Tây Khất Thuật không khỏi chấn kinh. Khi hắn nhìn ra đối phương chính là Minh Thế Nhân, trong mắt hắn ngập tràn kinh ngạc, lực lượng cường đại đẩy hắn lui về phía sau, mặt đất xuất hiện hai đường rãnh hằn sâu.
Hắn trượt đi cả ngàn mét.
Minh Thế Nhân không biết mình đã tấn công bao nhiêu lần. Phanh! Sóng xung kích đâm vào lồng ngực Tây Khất Thuật. Hắn lăng không bay ngược ra sau như diều đứt dây, miệng phun ra một búng máu.
“Ngươi !”
Tây Khất Thuật ngẩng đầu nhìn lên, chỉ tay vào Minh Thế Nhân, trong mắt đột nhiên lộ ra hung quang: “Ha ha ha… ta nhớ ra rồi!”
Minh Thế Nhân thu hồi Tinh Bàn và Ly Biệt Câu. “Ngươi nhớ ra cái gì?”
“Không ngờ thứ nghiệt chủng như ngươi vẫn còn sống?!”
Tây Khất Thuật lau đi máu tươi bên khoé miệng, chống một tay xuống đất đứng bật dậy.
“Hừ.” Minh Thế Nhân xem thường.
Tây Khất Thuật nhìn lên không trung đầy sao, trong mắt bắn ra sát khí. “Tiểu tạp chủng, ta thật sự không ngờ Mạnh Minh Thị không giết ngươi.”
Minh Thế Nhân không chút biểu tình, lạnh nhạt hỏi: “Là ngươi giết hắn?”
“Muốn biết hả?” Tây Khất Thuật điên cuồng cười to, “Xuống địa ngục hỏi hắn đi!”
Ầm!
Tây Khất Thuật lưu lại một đạo tàn ảnh, thân hình trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Minh Thế Nhân.
“Luân Hồi Trảm!” Song chưởng bắn ra đao cương.
Minh Thế Nhân tránh né, nhưng đao cương vẫn chấn vỡ cương khí hộ thể, Minh Thế Nhân lăng không bay ra ngoài.
Tây Khất Thuật đứng vững vàng tại chỗ cười nói: “Vừa rồi lão tử chơi đùa với ngươi thôi. Đao mới là sở trường của lão tử.”
Một cây đao đỏ rực xoay tròn bay về rơi vào tay Tây Khất Thuật. Hắn liếm lên lưỡi đao, thừa dịp Minh Thế Nhân còn đang bay ngược ra sau, thân ảnh bộc phát tốc độ vọt tới.
Minh Thế Nhân đáp xuống đất, song chưởng đánh vào đại địa, thụ mộc cấp tốc sinh trưởng, thân cây tráng kiện che khuất bóng dáng hắn.
Oanh!
Tây Khất Thuật mang theo cương phong chém tới, thanh mộc bị chém ngã tán loạn, rơi lả tả xuống đất hoá thành bã vụn.
Nhưng Minh Thế Nhân cũng biến mất.
“Tiểu tạp chủng, ngươi giống hệt gia gia ngươi, đều là kẻ hèn nhát. Ra đây!”
Thanh âm chấn động bốn phía.
“Tây Khất Thuật trầm giọng nói: “Cả đời Mạnh Minh Thị đều chỉ biết sợ hãi, đánh đâu thua đó. Trong trận chiến Hào Sơn, cũng nhờ có lão tử và Bạch Ất nên hắn mới có thể thắng được một trận đại chiến!”
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hắn thành công rồi lại quay đầu muốn giết lão tử và Bạch Ất! Lão tử từng ngủ trong đống người chết, sao có thể để hắn giết dễ dàng như vậy?!”
“Dựa vào cái gì mà hắn được phong thần, mà lão tử lại bị người đời phỉ nhổ?!”
“Ra đây!”
Âm thanh hùng hậu phát tiết ra bốn phía. Lúc này, dưới chân hắn bỗng truyền đến động tĩnh.
Hả?
Minh Thế Nhân từ trong lòng đất bay ra, Ly Biệt Câu trong tay bộc phát ra ngàn vạn đao nhận.
Tây Khất Thuật xoay người quét ngang đao cương. Phanh phanh phanh… lại một lần nữa bị Minh Thế Nhân bức đến trượt dài ra sau.
Ngã một lần đã khôn ra, Tây Khất Thuật đạp mạnh hai chân, gọi ra pháp thân.
Toà pháp thân cao chín mươi lăm trượng cấp tốc bành trướng.
“Ta chờ chính là pháp thân của ngươi đó!” Minh Thế Nhân cũng gọi ra pháp thân.
Tây Khất Thuật sầm mặt, lạnh lùng nói: “Chỉ có sáu Mệnh Cách?!”
“Ai nói với ngươi độ cao quyết định số lượng Mệnh Cách?”
Ầm! Pháp thân quét ngang, Tây Khất Thuật bị đụng bay.
Hai toà pháp thân kịch liệt va chạm.
“Bảy Mệnh Cách? Không đúng… mười Mệnh Cách!” Tây Khất Thuật lộ vẻ kinh ngạc.
Ầm!
Tây Khất Thuật bị đánh văng, nhìn thấy khoé miệng Minh Thế Nhân nhếch lên một nụ cười xảo trá.
Lực bộc phát này, tốc độ này…
Là thích khách trời sinh!
Thích khách đều không chính diện lấy cứng đối cứng. Thích khách cần người có kinh nghiệm, có kiên nhẫn, có lực bộc phát đủ mạnh, thông thường loại người này đều có thể vượt cấp khiêu chiến.
Khí huyết trong cơ thể Tây Khất Thuật cuồn cuộn. Hắn thu hồi pháp thân, rơi xuống mặt đất.
Minh Thế Nhân nói: “Ta đã nói, nơi này sẽ là nơi chôn thây ngươi.”
Dừng lại mấy giây, hắn nói tiếp: “Mạnh Minh Thị chết hay không chẳng liên quan gì đến ta… Mà ta chỉ đơn thuần cho rằng, ngươi đáng chết.”
Tây Khất Thuật nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hít sâu một hơi.
Thân thể hắn tựa như cương thi, đứng bật dậy.
“Ha ha…” Tây Khất Thuật điểm mấy huyệt đạo trước ngực, mỉm cười nói, “Mười Mệnh Cách… Tiểu tạp chủng, ngươi có thể làm ta bị thương.”
“Hả?” Minh Thế Nhân nhướng mày. Lực bộc phát vừa rồi lý ra đủ để khiến Tây Khất Thuật bị trọng thương mới phải.
Tây Khất Thuật ương ngạnh vượt ngoài dự đoán của Minh Thế Nhân.
“Ta vẫn luôn cho rằng tên tạp chủng nhà ngươi bị Mạnh Minh Thị ném ra ngoài cho chó ăn… Không ngờ lại đến kim liên giới. Nhiều năm như vậy, đây là thứ ngươi học được? Ha ha ha… thật khiến cho ta thất vọng!”
Giọng điệu của Tây Khất Thuật âm trầm, tràn ngập tự tin. “Không có ai nói cho ngươi biết khoảng cách giữa một Mệnh Quan và hai Mệnh Quan lớn như trời và biển sao?”
Tinh Bàn nở rộ, đao cương rơi xuống, Tinh Bàn cấp tốc xoay tròn.
“Hai Mệnh Quan?!”
Tây Khất Thuật không chỉ có mười hai Mệnh Cách, hắn còn là cao thủ hai Mệnh Quan. Bất luận ngươi là một Mệnh Quan mạnh thế nào, cũng không thể nào thắng được hai Mệnh Quan.
Tây Khất Thuật lựa chọn bộc phát đại chiêu hai Mệnh Quan!
Từng đạo đao cương mang theo lực lượng Tinh Bàn bắn ra tứ phía, chém đám thanh mộc như chém đậu hủ, phàm là có vật gì cản đường đều bị nó chém thành bã vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận