Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1453

Lục Thiên Sơn ngẩng đầu lên, hai mắt đã ửng hồng: “Có thể phá được Cửu Khúc Toàn Trận và Cửu Khúc Huyễn Trận, chỉ có thể là Lục chân nhân!”
Kỳ thật Lục Châu cũng cảm thấy rất kỳ quái. Vừa rồi khi tiếp xúc với cột đá, lam pháp thân biến động không ngừng. Cửu Khúc Toàn Trận tựa như đang chờ đợi chủ nhân trở về.
“Đi xuống xem thử.”
“Vâng.”
Hai người bay xuống vách núi, mãi cho đến lúc xuống tới đáy cốc.
Cảnh tượng bên dưới đáy cốc gần như giống hệt Cửu Khúc Toàn Trận ở bên trên.
Lục Châu không khỏi tán thưởng: “Cửu Khúc Toàn Trận sử dụng huyễn tượng để phản chiếu toàn bộ hình ảnh dưới đáy cốc. Có thể bày ra hai trận pháp này, quả nhiên là tuyệt thế thiên tài.”
“Ách…” Khoé miệng Lục Thiên Sơn giật giật.
“Sao thế?”
“Không… không có gì, lão nô.. lão nô cũng rất kinh ngạc trước sự tinh diệu của trận pháp này.”
“Lão nô?” Lục Châu nhướng mày nhìn Lục Thiên Sơn.
“Chúng ta phụng mệnh tổ tiên, đời đời cung phụng Lục chân nhân. Bây giờ chân nhân đã trở về, chúng ta cam nguyện làm nô bộc của ngài. Lục thị vốn không phải họ Lục, sau này chúng ta sẽ lấy lại họ Đông.”
“Họ gốc của ngươi là Đông?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn gật đầu.
Lục Châu lại lắc đầu nói: “Không cần. Chuyện chân nhân cứ gác lại một bên, lão phu không có thói quen tước đoạt họ tên của người khác.”
Gọi ngươi Lục Thiên Sơn đã quen, đột nhiên đổi tên làm gì cho phiền.
“Đa tạ Lục chân nhân!”
“Hửm?”
“À vâng… Lục các chủ.” Lục Thiên Sơn nói, rõ ràng thái độ của hắn là, mặc kệ ngài có thừa nhận hay không, ta cũng tin chắc đó là ngài.
Lục Châu quay đầu bay lướt tới điểm cuối dưới đáy cốc.
Điểm khác biệt duy nhất đối với cảnh tượng bên trên là, nơi này không phải một cột đá mà là bàn đá.
Trên bàn đá đặt một hộp gấm.
Lục Châu bước tới.
Rốt cuộc cũng tìm được di vật của Lục Thiên Thông.
“Nếu là di vật do chân nhân lưu lại hẳn sẽ có cấm chế cường đại. Ngươi lùi ra xa một chút.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Lục Thiên Sơn hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh.
Lục Châu bước vào phạm vi của vòng tròn bên dưới bàn đá. Bàn đá sáng lên, hộp gấm đột nhiên bật mở mà không có bất kỳ cấm chế nào.
Lần này thì nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch.
Lục Thiên Sơn liên tục gật đầu. Chủ nhân trở về, tất cả mọi thứ đều quay về vị trí vốn có.
Lục Châu đi tới nhìn vào trong hộp gấm. Trong đó là một chồng sách, dưới chồng sách là một quyển sách trắng trơn không có chữ.
Lục Châu cầm quyển sách trắng tinh lên.
Lúc này, tự phù ấn phù khắc trên vách đá xung quanh đột nhiên có cảm ứng, trôi nổi giữa không trung rồi tụ tập vào trong quyển sách.
[Ting ! thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển - hạ.].
[Xin hỏi có kết hợp hai phần hay không?].
“Kết hợp.” Ý niệm Lục Châu khẽ động.
Thiên Thư Khai Quyển trước mắt đột nhiên hoá thành từng điểm tinh quang, kết hợp với Thiên Thư Khai Quyển trong bảng Hệ thống, biến thành một phần Thiên Thư Khai Quyển hoàn chỉnh.
[Ting ! kết hợp thành công, thu hoạch được một tấm Thẻ Thăng Cấp.].
[Thẻ Thăng Cấp: có thể gia tăng quyền hạn Hệ thống và quyền hạn Thiên thư.].
[Chú thích: việc thăng cấp sẽ tốn rất nhiều thời gian, xin lựa chọn cẩn thận.].
Lục Châu gật gù, mở quyển sách trong tay ra. Trên một trang giấy có viết:
“Lão phu có được một hạt giống Thái Hư, tu hành trên con đường nghịch thiên có một không hai trong thiên hạ, trở thành vị chân nhân đầu tiên của Đại Viên.”
“Lão phu ngăn cơn sóng dữ, giết mấy chục vạn man di, đánh lui trăm vạn hung thú, tạo dựng thái bình thịnh thế.”
Nội dung chính là kể lại năm đó hắn làm sao đánh bại đối thủ, làm sao chấn nhiếp thiên hạ, toàn là chuyện huy hoàng vẻ vang khiến Lục Châu tê cả da đầu.
Đúng là rất biết trang bức nha.
“Lão phu từng đánh bại Bắc Vực chân nhân bằng một chưởng dưới ngọn Tuyết Sơn. Bắc Vực thần phục.”
“Trong thiên hạ, người có thể so chiêu với lão phu chỉ có Đoan Mộc chân nhân.”
“Lão phu cả đời truy cầu đạo tu hành cực hạn, cho đến một ngày lão phu lĩnh ngộ được lực lượng của “Đạo”.”
“Chân nhân có thể động hư không, dùng đạo hợp chân, đồng với tự nhiên.”
“Cái gì là đạo? Thiên địa vạn vật đều phải tuân theo đạo.”
“Đại đạo vô danh, nuôi dưỡng vạn vật.”
Đọc tới đây, chân mày Lục Châu nhíu lại thật chặt. Thật sự là chẳng thể hiểu nổi. Rõ ràng chữ nào cũng hiểu, nhưng gộp lại đọc thì chả hiểu gì.
Vù !
“Có người.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục Châu thu hồi bản bút ký, nói: “Theo sát lão phu.”
Hai người đạp không bay về nơi xa, rất nhanh đã bay tới một mảnh rừng cây.
“Hai vị, xin dừng bước.” Một âm thanh từ sau lưng truyền đến.
Lục Châu dừng lại. Hắn cảm nhận được người vừa lên tiếng đứng cách mình không xa.
Quả nhiên vừa quay đầu nhìn lại, Lục Châu đã thấy trên bầu trời cửa khẩu Thanh Phong Cốc có một thân ảnh mặc áo bào xám đang lăng không lơ lửng.
Lục Châu nhìn người trước mắt. Có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại Thanh Phong Cốc, tu vi người này hẳn là không thấp.
Tu hành giả mặc trường bào xám cũng nhìn Lục Châu và Lục Thiên Sơn đầy dò xét, trên mặt mang nụ cười thản nhiên.
“Có việc gì?” Lục Thiên Sơn trấn định nói.
Đang ôm đùi chân nhân, Lục Thiên Sơn không hề hoảng hốt chút nào, thậm chí còn sẵn sàng xông tới đánh đối phương một trận. Người này lăng không gọi bọn họ lại, thái độ có đôi chút ngạo mạn, chẳng khác nào đang vô lễ với chân nhân nhà mình.
Tu hành giả kia nói: “Bỉ nhân tên Nại Hà.”
“Nại Hà?”
“Hai vị, có thể lưu lại vật dưới đáy cốc không?” Từ đầu đến cuối trên mặt Nại Hà tràn đầy ý cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta phát cáu.
Lục Thiên Sơn giận dữ nói: “Ngươi muốn làm gì đây? Dám giễu võ giương oai trước mặt Lục tiền bối?”
Nại Hà không hề tức giận mà tiếp tục nói: “Ta khuyên hai vị, tốt nhất nên giao vật trong tay ra.”
Lục Thiên Sơn lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có biết đứng trước mặt ngươi là ai không?”
Nại Hà nhìn từ Lục Thiên Sơn tới Lục Châu rồi lắc đầu: “Không biết.”
Lục Thiên Sơn có hơi xấu hổ. Người này đúng là không thức thời tí nào.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Ngươi từ đâu đến?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận