Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 929

Trong một dịch trạm.
“Từ khi tu hành giả Đại Viêm chúng ta bắt đầu xung kích lên cửu diệp, hung thú xâm lấn ngày càng hung ác. Sau khi Tông chủ Thiên Tông Nam Cung Vệ tấn thăng cửu diệp đã đi chi viện khắp nơi, tứ tiên sinh Ma Thiên Các cũng không ngại sinh tử mà dẫn dắt cự thú rời đi, thật khiến người người phải kính nể.” Một tu hành giả đứng trong dịch trạm đàm luận.
“Chúng ta phải cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn nhất này. Chờ khi cửu diệp trăm hoa đua nở, chúng ta nhất định sẽ xua đuổi toàn bộ hung thú đi.” Có người nói phụ hoạ.
“Đúng đó. Ma Thiên Các đã phái lục tiên sinh đến toạ trấn Ích Châu… Đại Viêm chúng ta nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này.”
Bên ngoài dịch trạm bỗng truyền đến tiếng kinh hô: “Hung thú lại tới rồi!”
Soạt! Toàn bộ tu hành giả trong dịch trạm lập tức bay lên, phi hành về phía tường thành.
Cùng lúc đó, trên tường thành Ích Châu có một thân ảnh trắng như tuyết không nhiễm khói lửa nhân gian, nàng đứng trên đầu thành nhìn đám hung thú bay đầy trời.
Nàng đã toạ trấn nơi này mấy ngày theo phương pháp của Tư Vô Nhai. Đó là cửu diệp sẽ cơ động di chuyển khắp các thành trì để đánh giết cự thú, mỗi thành trì đều có bát diệp toạ trấn, thủ hộ tầng bình chướng và không tranh đấu với cự thú. Phương pháp này rất có hiệu quả.
Đám tu hành giả đông đảo bay tới hành lễ với nàng: “Bái kiến lục tiên sinh.”
Diệp Thiên Tâm khẽ gật đầu đáp: “Miễn lễ.”
“Lục tiên sinh, hình như là cự thú tấn công!” Có người lo lắng nói.
“Đừng hốt hoảng, cứ làm theo kế hoạch, chúng ta chỉ cần ngăn chặn nó cho đến khi cửu diệp tới cứu viện, không để nó phá hoại bình chướng là được.”
Diệp Thiên Tâm vừa nói vừa nhìn về phía chân trời, nơi đó đúng là có một con phi cầm khổng lồ đang bay tới. Đàn hung thú trên bầu trời cũng bắt đầu lao xuống tấn công bình chướng.
“Giết.”
Các tu hành giả thủ thành lập tức bay lên đánh giết hung thú. Đám hung thú cỡ nhỏ này không đáng sợ.
Từ khi tin tức hung thú có thể sinh ra trái tim sinh mệnh truyền ra ngoài, tu hành giả khắp thiên hạ đều nhiệt tình đánh giết chúng với sự nhiệt tình cao chưa từng thấy. Cho dù là một viên trái tim sinh mệnh nhỏ xíu cũng trân quý vô cùng.
Lúc này, con cự thú có đôi cánh dài mấy chục mét rốt cuộc cũng bay tới. Diệp Thiên Tâm rất kinh ngạc, chẳng lẽ ở Ích Châu có cửu diệp xuất hiện?
Ầm!
Công kích của cự thú khiến đám tu hành giả vội vàng lùi vào nấp sau tầng bình chướng. Cự thú tên là Thắng Ngộ, toàn thân nó đỏ rực trông như gà rừng, tiếng kêu thì giống như loài hươu khiến mọi người không rét mà run.
“Mọi người canh giữ bên trong bình chướng, để ta !”
Diệp Thiên Tâm tung người bay lên, Đa Tình Hoàn trong tay bắn ra như sóng triều.
Ầm! Bích Hải Triều Sinh Quyết đánh vào người Thắng Ngộ khiến nó kêu thảm một tiếng, lông chim rụng rơi đầy trời.
“Không hổ là lục tiên sinh Ma Thiên Các!”
“Bát diệp mà lại có uy lực lớn như vậy, thật khó lòng tin được.”
Trong mắt thế nhân, bát diệp của Ma Thiên Các luôn luôn mạnh hơn các bát diệp khác rất nhiều.
Thắng Ngộ bị đau, nó tức giận bay vút lên cao rồi bổ nhào xuống.
“Lục tiên sinh mau tránh!”
Diệp Thiên Tâm vội vàng bay ngược ra sau tránh né. Thắng Ngộ đột nhiên dừng lại giữa không trung, phát ra tiếng rít vô cùng chói tai.
Tiếng kêu vang vọng khắp cả thành trì, không ít tu hành giả không chịu đựng được rớt thẳng xuống đất. Những tu hành giả có tu vi thấp thậm chí còn chảy máu tai.
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn cự thú, miệng nói lớn: “Ta sẽ ngăn chặn nó, mọi người hãy giết đám hung thú này.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm bay ra khỏi tầng bình chướng. Thắng Ngộ lập tức nhận ra kẻ vừa khiến mình ăn đau, lập tức vỗ cánh bay về phía nàng, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn loé ra hồng quang, miệng rít lên.
Tiếng kêu của nó khiến mọi người tê cả da đầu, khí huyết cuồn cuộn. Diệp Thiên Tâm cấp tốc bay về phía ngoại thành.
Có người cao giọng nói: “Mau gọi người đến giúp đỡ, lục tiên sinh không chống đỡ được lâu đâu.”
“Cửu diệp ngồi phi liễn tới đây ít nhất cũng cần nửa canh giờ, chúng ta hãy nghĩ biện pháp ngăn chặn nó.”
Trong thành Ích Châu, phàm là tu hành giả Nguyên Thần cảnh đều bay tới hội nhập cùng đám người. Nhân loại luôn đồng lòng khi đối phó với hung thú.
Không bao lâu sau, hơn trăm tu hành giả Nguyên Thần cảnh tạo thành phương trận bay về phía Thắng Ngộ, còn những tu hành giả từ Thần Đình cảnh trở xuống chịu trách nhiệm đánh giết đám hung thú cỡ nhỏ.
“Lục tiên sinh, chúng ta đến giúp ngài!”
Đám người đồng loạt thi triển các thủ đoạn công kích Thắng Ngộ. Đao cương, chưởng ấn, kiếm cương như thuỷ triều đánh tới.
Diệp Thiên Tâm nhân cơ hội thở dốc, bay vọt lên trên cao.
Thắng Ngộ bị đau kêu thảm, các tu hành giả Nguyên Thần cảnh lập tức gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản sóng âm.
Diệp Thiên Tâm gọi ra pháp thân, một toà pháp thân kim liên bát diệp nữ tính ngạo nghễ đứng thẳng giữa không trung. Nàng truyền âm nói: “Chúng ta cách thành trì quá gần, để ta dụ nó bay ra xa.”
Thắng Ngộ quay đầu nhìn Diệp Thiên Tâm như nhìn thấy món ăn mỹ vị nào đó, lập tức điên cuồng lao tới.
“Khốn kiếp! Nó để mắt tới lục tiên sinh!”
Thắng Ngộ vốn là phi cầm, tốc độ của nó cực kỳ kinh người, mỗi lần vỗ cánh đều tạo ra cuồng phong gió lốc.
Diệp Thiên Tâm cố gắng bay thật nhanh ra xa, chỉ trong giây lát đã cách thành trì mười dặm, thế nhưng tốc độ của Thắng Ngộ quá nhanh, rốt cuộc cũng đuổi kịp nàng, móng vuốt của nó quào vào toà pháp thân nữ.
Toà pháp thân cao mười trượng tương đương với hơn ba mươi mét, nhưng đối với Thắng Ngộ thì chỉ bằng có một nửa thân hình của nó.
Ầm! Diệp Thiên Tâm đau đớn kêu lên một tiếng rồi rơi thẳng xuống đất.
Đám người kinh hô: “Bảo vệ lục tiên sinh!”
Hơn trăm tu hành giả lập tức nghênh đón, gọi ra pháp thân, đủ loại pháp thân từ nhất diệp đến bát diệp xuất hiện rợp trời, pháp thân tạo thành một bức tường chắn khổng lồ khiến người chói mắt.
Diệp Thiên Tâm đáp xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng vô cùng cảm động. Trên đời này không có nhiều chuyện khiến người ta chịu hy sinh bản thân mình, nhưng khi chuyện đó xảy ra, chẳng ai còn thời gian để mà suy ngẫm hành động cho cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận