Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2002: Hai toà pháp thân

“Tu vi ngươi rất mạnh, hẳn là có thể đối phó với con ác long này.” Huyền Dặc đế quân nói.
“Không cần thiết.” Thượng Chương Đại Đế đáp ngắn gọn. Cho dù có tu vi Đại Đế thì hắn cũng lựa chọn tránh chiến, không cần thiết phải lấy cứng đối cứng với viễn cổ cự long.
“Có đạo lý.” Huyền Dặc đế quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng khẽ thở dài.
Vẫn là lão sư cứng.
Trước kia nếu không phải vì đám phản đồ đó, ai có thể là đối thủ của lão sư?
Bản thể của Băng Long xuyên qua hư không đến trước mặt Lục Châu, hàn ý cực hạn đánh tới, lực lượng ý chí cường thế giáng xuống.
Ngao !
Tiếng gầm chán động cổ trận, tinh hà trên bầu trời dường như cũng run rẩy theo.
Sắc mặt Lục Châu thong dong ném Thời Chi Sa Lậu ra. “Định.”
Không gian ngưng trệ, điện hồ càn quét bốn phương tám hướng.
Thượng Chương Đại Đế nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu cũng hơi nhíu mày, sau đó tiến vào trạng thái ngưng đọng.
Lục Châu không chút lưu tình xuất hiện trên lưng Băng Sương Cự Long, Vị Danh Kiếm phá không đâm xuống.
Xoẹt!
Kiếm cương bộc phát ra quang hoa vạn trượng xuyên thủng thân hình khổng lồ của cự long, ghim thẳng nó xuống mặt đất.
Ầm ầm!
Thân thể cự long tạo thành một hố sâu. Trên bầu trời, Lục Châu lại mặc niệm thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm bộc phát ra lực lượng Thiên Đạo: “Lui!”
Không gian vặn vẹo đến cực hạn, viễn cổ long hồn còn chưa kịp thanh tỉnh đã bị sóng âm đánh bay về phía chân trời xa xôi.
Thượng Chương là người đầu tiên khôi phục khỏi quá trình ngưng đọng, nhìn thấy thủ đoạn kinh người của Lục Châu cũng cảm thán vô cùng.
Rõ ràng chỉ có thực lực tiểu Chí Tôn, vì sao lại bộc phát ra lực lượng mạnh đến thế?
Thời Chi Sa Lậu bay trở về tay Lục Châu.
Băng Sương Cự Long bị đóng đinh trên mặt đất, tiếng gầm nghẹn ngào trầm thấp của nó quanh quẩn trong không gian cổ trận.
Thượng Chương nói: “Tránh chiến đi.”
Hắn cảm thấy không cần phải dây dưa với Băng Sương Cự Long làm gì. Mục đích bọn hắn tiến vào Thái Huyền Sơn cũng không phải để triền đấu với đám chướng ngại vật này.
“Tránh chiến?”
“Lối ra đã có, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Thượng Chương nhắc nhở.
Lục Châu lắc đầu: “Băng Sương Cự Long này hữu dụng với lão phu. Dám giương oai ở Thái Huyền Sơn, lão phu không tha cho hắn!”
Chân đạp hư không, Lục Châu phóng lên thật cao, hai tay chập lại. Toà Phật Tổ kim thân đứng vững vàng giữa thiên địa.
Thượng Chương nhìn chăm chú, với thị lực của hắn có thể nhìn rõ độ cao của toà pháp thân, không khỏi kinh ngạc nghĩ, vậy mà không phải Chí Tôn?!
Từ khi tiếp xúc với Lục Châu đến giờ, ngay từ đầu hắn chỉ cho rằng Lục Châu là nhân vật vô danh bị cuộc chiến của Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần lan sang mà rơi vào vực sâu. Về sau lấy được kỳ ngộ trở thành cao thủ mới có thể rời khỏi vực sâu tiến vào Thái Hư. Lại sau nữa Lục Châu thi triển thủ đoạn cường đại đánh lui Hắc Đế nên Thượng Chương vẫn cho rằng Lục Châu là Chí Tôn, ít nhất cũng là đại đế quân.
Nhưng màn trước mắt lại khiến hắn không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ đây là một loại thủ đoạn ẩn giấu tu vi nào đó?
Trước mắt cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không phải Chí Tôn thì không thể nào giao thủ với Băng Sương Cự Long được… Đừng nói là viễn cổ sinh vật, cho dù là thánh hung thì cũng cần đến Chí Tôn ra tay trấn áp.
Đúng lúc này, toà Phật Tổ kim thân bắn ra lam quang điện hồ, phạn âm từ trên trời giáng xuống.
“Đại Phạn Âm thuật?” Thượng Chương Đại Đế gật đầu nói, “Không ngờ lão tiên sinh còn tinh thông thần thông của Phật gia.”
Huyền Dặc đế quân đáp: “Thần thông Phật gia đều cần số đông người thi triển để đạt tới uy lực lớn nhất. Lục các chủ dùng lực lượng một người nhưng uy lực lại không nhỏ.”
m công cường đại bắn ra bốn phương tám hướng, mỗi một đạo âm công đều mang theo kim sắc ấn phù lập loè bay đầy trời.
Lục Châu khép hờ mắt, tập trung tinh thần mặc niệm tự phù trong Thiên Tự Quyển. Đám tự phù kia chuyển hoá thành phạn âm Phật gia, càn quét khắp thiên địa và không gian cổ trận.
Trong chớp mắt đã có vô số sinh linh chết dưới thần thông phạn âm.
Đám người nhìn mà cảm xúc bành trướng không thôi. Bọn hắn làm sao biết được Lục Châu đã phóng thích cả lực lượng Thiên Đạo trong đó.
Từ khi lĩnh hội Thiên Tự Quyển, Lục Châu đã cảm thấy lực lượng Thiên Đạo ngày càng nhiều, hiện tại hắn có thể sử dụng cùng lúc hai loại lực lượng. Lực lượng Thiên Tướng bây giờ đã cuồn cuộn không dứt, lực lượng Thiên Đạo thì còn khá ít nhưng có thể trong vòng ba chiêu giải quyết viễn cổ sinh vật.
Phạn âm không ngừng làm suy yếu lực lượng ý chí của Băng Sương Cự Long. Nó phát ra tiếng gầm thét, sóng âm điên tiết phóng về phía Lục Châu.
Oanh!
Phật Tổ kim thân đánh ra Kết Định Ấn lóng lánh kim quang, bảo vệ thương khung, bao trùm cả đại địa.
“Còn có thể phản kích?” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc nhìn nó.
“Đây là viễn cổ sinh vật, ngoài mặt không khác gì thánh hung nhưng trên thực tế lại mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt là lực lượng ý chí của nó… mới là thứ khó lòng phòng bị nhất.” Thượng Chương nói.
Đúng lúc này, viễn cổ long hồn đột nhiên biến mất, không gian xuất hiện vết rách.
“Hả?” Ánh mắt Thượng Chương Đại Đế khẽ biến, “Là đại đạo quy tắc không gian! Đại đạo lực lượng thật là cường đại, không kịp rồi!”
Hắn suýt nữa đã quên mất Băng Sương Cự Long là một trong những sinh vật am hiểu không gian pháp tắc nhất.
Chẳng trách nó có thể lui tới tự nhiên giữa các cổ trận, có thể bế quan dưới chân Thái Huyền Sơn và hấp thu lực lượng.
“Nhân loại hèn mọn!”
Long hồn biến lớn đến che khuất cả bầu trời, nó há mồm ra đớp xuống!
Phật Tổ kim thân vẫn không nhúc nhích.
Lục Châu không thi triển Thời Chi Sa Lậu mà hư ảnh loé lên, xuất hiện ở khu vực mi tâm Phật Tổ kim thân, lạnh nhạt nói: “Loài bò sát ngu xuẩn.”
Ông !
Lại một toà pháp thân đột ngột xuất hiện.
Toàn thân bốc lên lam sắc điện hồ, pháp thân rời khỏi liên toạ phóng tới viễn cổ long hồn, thân thể đột nhiên bành trướng lên gấp mấy lần.
Một tay pháp thân cầm hàm trên, một tay còn lại cầm hàm dưới của long hồn!
Thượng Chương, Huyền Dặc, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa mặt đầy hoang mang.
“Song pháp thân?!”
“Toà lam liên thập tứ diệp?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận