Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 642

Trời chạng vạng tối.
Lục Châu nhìn Lăng Hư kiếm, đau đầu không thôi.
Người trong quan tài, hồng liên, mấy dòng ghi chú trong quyển điển tịch và nữ tử họ Lạc đều có liên quan đến cửu diệp. Những đầu mối này đều dẫn đến một manh mối: không nên tiến vào cửu diệp.
Đầu mối còn có thể nhờ người khác hỗ trợ điều tra, nhưng hồng cương của Hải Loa làm sao mà tra đây?
“Hồng liên, hồng cương… chẳng lẽ trên đời này thật sự có người tu luyện hồng cương, ngưng tụ hồng liên?”
“Hải Loa và người trong quan tài đến từ cùng một nơi?”
Thần Đô, trong Trường Thanh Cung.
Bên ngoài thư phòng có trọng binh canh giữ. Nội thường hầu như thường lệ đứng ngoài cửa bẩm tấu:
“Bệ hạ, đã có kết quả.” Giọng nội thường hầu không có chút lực lượng nào.
“Vào đi.”
Cửa mở ra, nội thường hầu cảm nhận được một luồng sóng nhiệt quỷ dị đập vào mặt khiến hắn ho khan sặc sụa.
Lưu Thương vẫn ngồi xếp bằng, toàn thân bốc ra khí nóng.
Nội thường hầu không có can đảm nhìn chằm chằm hoàng đế, bèn vội vàng cúi đầu, cung kính quỳ xuống:
“Thái thượng hoàng dẫn theo Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đến Ma Thiên Các, toàn bộ chiến tử.”
Nói xong lời này, nội thường hầu quỳ rạp dưới đất không dám nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, Lưu Thương mới mở mắt, không phẫn nộ, không giận dữ, chỉ thản nhiên đáp: “Đã biết.”
Nội thường hầu không tài nào hiểu nổi. Suy cho cùng Thái thượng hoàng cũng là cha ruột của bệ hạ, Thái thượng hoàng vừa chiến tử vậy mà bệ hạ cũng có thể thờ ơ?
Nhưng câu hỏi này nội thường hầu chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nào dám nói ra.
“Bệ hạ, hiện nay chỉ còn Duyện Châu và Ký Châu là chưa bị U Minh Giáo đánh hạ, không bao lâu nữa bọn hắn sẽ bao vây Thần Đô. Chư vị đại thần văn võ bá quan đều muốn mời bệ hạ vào triều nghị sự để thương thảo đối sách.”
Nghe vậy Lưu Thương thản nhiên nói:
“Chuyện trẫm làm còn cần phải thương thảo với một đám phế vật hay sao? Truyền lệnh xuống, để Thái tử nắm giữ ấn soái xuất chinh, chọn ra một vị trong bát đại thống lĩnh. Lệnh cho Ngụy Trác Ngôn từ bỏ trấn thủ biên cương quay về phản công Lương Châu. Lệnh cho cấm vệ quân Thần Đô đề phòng cẩn mật, nếu có phát hiện chuyện gì bất thường thì giết chết bất luận tội.”
Toàn thân nội thường hầu run lên, hắn không dám nói nhiều thêm một câu, chỉ đáp: “Tuân chỉ.” Sau đó nội thường hầu bò dậy, cung kính lùi ra khỏi thư phòng.
Lưu Thương mở mắt, bàn tay khẽ đảo.
Ông!
Một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, pháp thân không có kim liên, chỉ có bảy mảnh liên diệp sung mãn đang xoay vòng xung quanh pháp thân.
Bàn tay nắm lại. Lưu Thương hài lòng gật đầu. “Trở lại bát diệp, xung kích cửu diệp… Trẫm sợ gì U Minh Giáo, sợ gì Ma Thiên Các?”
Lưu Thương nhấc tay, Phán Quan Bút lăng không lơ lửng trước mặt. Lông bút không phải màu trắng mà đã biến thành màu đỏ rực rỡ. Ngòi bút chấm vào nghiên mực, trong chớp mắt nhuộm thành màu đen…
...
Trong phủ tướng quân ở Dự Châu.
Hoa Trọng Dương cầm tình báo bước tới.
“Giáo chủ, thất tiên sinh, đã tra rõ ràng… Đại tướng quân trấn thủ thành Duyện Châu chính là một trong bát đại thống lĩnh Ma Lộ Bình.”
Nghe vậy, Vu Chính Hải cười ha hả. “Hoàng thất quả nhiên không còn cách nào khác. Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của hiền đệ áp dụng cho Thần Đô rất tốt, đúng là diệu kế!”
Tư Vô Nhai nói:
“Hoàng thất không còn biện pháp khác, nếu không phái tướng lĩnh đến thủ thành thì sẽ chết càng nhanh.”
Hoa Trọng Dương lại nói:
“Hiện tại bát đại thống lĩnh đã chết mất năm người, Hàn Ngọc Nguyên, Hạng Liệt, Cổ Nhất Nhiên, Văn Thư, Tô Thánh. Quý Thanh Thanh đến thay cho Hàn Ngọc Nguyên thì đã cao chạy xa bay, bây giờ chỉ còn lại ba người Vương Việt, Tuyên Tĩnh Vân và Ma Lộ Bình mà thôi.”
“Chạy rồi?” Tư Vô Nhai nhíu mày.
Tư duy của Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải luôn bất đồng, hắn rất chú trọng đến những chi tiết mà người bình thường không chú ý tới.
“Quý Thanh Thanh là nữ tướng duy nhất trong bát đại thống lĩnh, nghe nói tên mình nằm trong danh sách của vị cao nhân thần bí kia nên nàng ta mới bị doạ sợ suốt đêm bỏ trốn, đến nay không rõ tung tích.”
Vu Chính Hải và Tư Vô Nhai nhớ lại tình cảnh đêm đó khống chế phi liễn đến đánh Dự Châu.
“Cao nhân thần bí chỉ có tu vi ngũ diệp, làm sao có thể doạ sợ Quý Thanh Thanh?” Vu Chính Hải hỏi.
“Thuộc hạ không rõ.”
“Hiền đệ, vị cao nhân thần bí này có khi nào là cái bẫy do hoàng thất cố ý bày ra không?”
“Không thể nào, vị cao thủ này đến vô ảnh đi vô tung, biểu hiện không giống với ngũ diệp. Có lẽ đêm đó hắn cố ý áp chế đẳng cấp pháp thân.” Tư Vô Nhai nói.
Vu Chính Hải nhíu mày, chợt nhớ tới lời Minh Thế Nhân. Nếu Ngu Thượng Nhung đến Dự Châu, nếu đó thật sự là hắn thì… Nhưng mà tại sao đệ lại giúp ta đây? Lão nhị ơi lão nhị, cả đời chúng ta là đối thủ, đệ mà lại giúp ta? Không đời nào!
Đúng lúc này, ngoài phủ có một đệ tử U Minh Giáo vọt vào bẩm báo: “Khởi bẩm Giáo chủ và thất tiên sinh, không xong rồi, trận pháp thành Duyện Châu đã mở ra, toàn thành phong bế!”
“Nguyên nhân là gì?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Bắt người! Nghe nói bọn hắn đang truy bắt cao thủ thần bí kia!”
Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai và Hoa Trọng Dương lập tức đưa mắt nhìn nhau.
“Chơi dao có ngày đứt tay… Vị huynh đệ kia rốt cuộc cũng bị mắc lừa.” Vu Chính Hải thở dài nói.
Tư Vô Nhai hỏi: “Có biết vị cao thủ này đang ở đâu không?”
“Bẩm thất tiên sinh, tai mắt của chúng ta trong thành Duyện Châu có hồi báo, lần cuối cùng bọn họ nghe nói tới vị cao nhân thần bí kia là ở trên đường phố. Nhưng vị này là cao nhân thấy đầu không thấy đuôi, bây giờ thuộc hạ cũng không biết được vị trí của người đó.”
Tư Vô Nhai gật đầu rồi quay lại nói với Vu Chính Hải: “Đại sư huynh, chúng ta có nên cứu hắn không?”
Vu Chính Hải ngồi thẳng người dậy, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, suy tư một lát rồi đáp:
“Đương nhiên phải cứu. Vi huynh lập nên U Minh Giáo và có được thế lực như ngày hôm nay đều là nhờ vào các giáo chúng trung thành. Nếu vi huynh thấy chết mà không cứu, sau này các huynh đệ U Minh Giáo làm sao còn hiệu lực cho ta nữa!”
“Giáo chủ anh minh.” Hoa Trọng Dương khom người.
“Đại sư huynh cao kiến.” Tư Vô Nhai cũng khom người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận