Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1740: Toạ kỵ tiến hoá

Lão ngũ Chiêu Nguyệt cũng đang tiến bộ rất lớn. Lục Châu thấy được Lương Sư Ích Hữu và Vạn Thế Sư Biểu vẫn có hiệu quả.
Hắn không khỏi cảm khái một tiếng, mang đồ đệ đi cùng đúng là tiến bộ nhanh hơn hẳn.
Lão lục Diệp Thiên Tâm nhờ có đạo trường Bạch Tháp nên tốc độ tu hành rất nhanh, đã sắp đuổi kịp Minh Thế Nhân.
“Lão thất…”
Lục Châu dừng lại. Hắn theo thói quen lại nghĩ tới Tư Vô Nhai, bèn thử dùng thần thông quan sát.
[Mục tiêu vô hiệu.].
Không hy vọng thì sẽ không tuyệt vọng. Lục Châu thở dài, tiếp tục quan sát tới lão bát.
Chư Hồng Cộng đang thử nghiệp khai thập nhị diệp nhưng có vẻ rất gian nan, xem ra trong ngắn hạn hắn chưa thể tấn thăng thập nhị diệp.
Tiểu Diên Nhi thì vẫn tiến bộ một cách khoa trương như trước.
Sự thật đã chứng minh là Lục Châu lo lắng dư thừa. Trên đường đi nàng đã thành công mở ra Mệnh Cách thứ chín, mà làm cho người ta cạn lời nhất là, nàng không hề cảm thấy đau chút nào.
So sánh với các vị huynh tỷ, Hải Loa lại thành người tiến bộ chậm nhất. Cũng may tâm thái của nàng khá tốt, không nhanh không chậm, không tham công liều lĩnh, không tranh cùng ai.
Ngay khi Lục Châu vừa định thu hồi thần thông để chuyên tâm tu luyện, Cùng Kỳ bỗng nhiên sủa vang trời.
Gâu gâu gâu gâu…
Lục Châu nhíu mày.
Minh Thế Nhân bừng tỉnh, hỏi: “Sủa um sùm cái gì đó?”
“Gâu…”
Cùng Kỳ đứng thẳng dậy, miệng gầm gừ.
Lúc này, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng bay lướt tới, nghi hoặc nhìn nó.
Minh Thế Nhân nhún vai: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, đệ không có làm gì hết nha, nó bị bệnh thần kinh đó, hai huynh mặc kệ nó đi.”
“Ẳng…”
Cùng Kỳ nhe răng, lông trên người nó dựng lên.
Minh Thế Nhân hiểu Cùng Kỳ nhất nhưng cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của nó, hắn khoanh tay quan sát một lúc rồi nói: “Ngươi không giải thích cho ta rõ thì sáng mai mọi người sẽ có thịt chó ăn.”
Ngu Thượng Nhung thấy vậy, mỉm cười nói: “Tứ sư đệ, ta đoán là nó vừa mới đề thăng tu vi.”
“Đề thăng?”
“Nhờ khí tức Thái Hư.” Ngu Thượng Nhung nhìn Minh Thế Nhân, chậm rãi giải thích, “Quanh năm nó ở bên cạnh đệ nên được khí tức Thái Hư tẩm bổ, lực lượng và khí tức đều biến cường.”
Vu Chính Hải nhìn Ngu Thượng Nhung, thuận miệng nói: “Đây gọi là một người đắc đạo, gà chó cũng thành tiên?”
Minh Thế Nhân câm nín.
Ngu Thượng Nhung lộ vẻ hâm mộ nói: “Đáng tiếc Cát Lượng ở bên cạnh ta không lâu, nếu không với thiên phú của nó, đáng lẽ ra đã được đề thăng lâu rồi.”
Vu Chính Hải cũng nói: “Bệ Ngạn đến bây giờ mới bắt đầu ở bên cạnh ta.”
“Đại sư huynh, không phải trước đó huynh có Quỳ Ngưu sao? Quỳ Ngưu cũng là hung thú hiếm thấy mà.” Minh Thế Nhân hỏi.
“Trong trận chiến ở Thần Đô, đại sư huynh tử vong lần thứ ba, Quỳ Ngưu cảm giác được khí tức tử vong của chủ nhân nên đã rời đi.” Ngu Thượng Nhung nói.
“À…” Minh Thế Nhân gãi đầu nhìn Vu Chính Hải, “Thật xin lỗi đại sư huynh, ta không cố ý nhắc tới.”
“Chuyện nhỏ mà.” Vu Chính Hải cũng không để ý.
Loạt soạt !
Cái đầu Cùng Kỳ từ từ to ra, lông trên người cũng trở nên sáng loáng, thân thể thon dài mạnh mẽ.
Minh Thế Nhân đứng thẳng người lên, lộ vẻ kinh ngạc. Quá trình biến đổi kéo dài nửa canh giờ, Cùng Kỳ mới dần dần ngừng sinh trưởng.
Vu Chính Hải gật đầu tán thưởng: “Nó còn có không gian sinh trưởng rất cao, xem bộ dạng này có khi sau này không thua gì Lục Ngô đâu.”
“Hắc hắc, cảm ơn lời chúc phúc của đại sư huynh.” Minh Thế Nhân vui vẻ vỗ đầu cẩu tử.
Nói xong, hư ảnh Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung loé lên rồi biến mất.
Tiếng sủa của Cùng Kỳ cũng kinh động những người khác, Minh Thế Nhân giải thích một phen, ai nấy đều lần lượt trở về.
Lục Châu thu hồi thần thông.
“Chẳng trách đám hung thú này đều thích đi theo các đồ đệ.”
Trước đó Lục Châu chỉ cho là bọn nó thích khí tức Thái Hư. Trên thực tế khí tức Thái Hư có thể đề cao thực lực cho chúng.
Lục Châu nghĩ tới Bạch Trạch, bèn mặc niệm một tiếng: “Mua Thú Chi Tinh Hoa.”
[Ting ! tiêu hao 100.000 điểm công đức, thu hoạch được một viên Thú Chi Tinh Hoa.].
Lục Châu không có khí tức Thái Hư, vậy chỉ có thể cho nó ăn cái này.
“Bạch Trạch.”
Bạch Trạch đang nằm dưới chân hắn, không biết đang nhấm nháp cái gì. Lúc nào trông nó cũng như đang ăn thứ gì đó.
Thấy Thú Chi Tinh Hoa trong tay Lục Châu, Bạch Trạch hưng phấn chạy tới. Lục Châu đút cho nó, Bạch Trạch há miệng nhai răng rắc rồi nuốt vào bụng.
“Be?”
Lục Châu cạn lời, “Ngươi dù gì cũng là Bạch Trạch, trí tuệ không được thấp như vậy.”
Mỗi lần nó tham ăn, hắn đều cảm thấy nó rất đần.
“Không thể ăn nhiều.” Lục Châu nói.
Bạch Trạch vẫn chưa thoả mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn lui sáng một bên, từ từ tiêu hoá Thú Chi Tinh Hoa.
Phát hiện khí tức của nó đang dần biến hoá, Lục Châu hài lòng gật đầu.
Sáng hôm sau.
Lục Châu thu hồi Trấn Thọ Thung, dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các tiếp tục đi về phía Kê Minh.
Sau khi bọn hắn rời đi năm ngày, vô số Quán Hung xuất hiện tại chân núi.
Tộc Quán Hung đông như kiến nhìn không thấy điểm cuối, cuồn cuộn bay tới.
“Đại tế tự, là mùi của bọn hắn.”
Đại tế tự ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thâm thuý nói: “Tốc độ của đối phương không chậm, cứ đuổi theo như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.”
Hắn đặt quyền trượng xuống, lấy ra một ống đựng rất nhiều thẻ trúc rồi lắc mạnh.
Xoẹt.
Từng tấm thẻ trúc phát sáng lên, đại tế tự hất chúng xuống đất. Thẻ trúc lượn vòng bay ra cắm xuống mặt đất, sau khi đã chỉ xong phương hướng, toàn bộ thẻ trúc trở nên ảm đạm.
Đại tế tự kinh ngạc nói: “Kê Minh?”
“Kê Minh? Thiên… Thiên Khải Chi Trụ? Bên đó có thần thi thủ hộ, chúng ta có nên tiếp tục đuổi theo không?”
Đại tế tự nói: “Dị tộc ngu xuẩn, tự tìm đường chết. Ta đại biểu cho thần Quán Hung, đại biểu cho Nhân tộc chân chính, tác thành cho bọn hắn, dùng máu dị tộc huyết tế Nhân tộc chân chính vĩ đại!”
“Nhân tộc chân chính vĩ đại!” Đám Quán Hung hô to.
“Xuất phát!”
Dưới sự dẫn đường của đại tế tự, một đoàn người thay đổi phương hướng, sử dụng đường tắt băng ngang qua khu vực bên trong để tiến về phía Kê Minh. Đuổi theo địch nhân là chuyện quá mệt mỏi, ôm cây đợi thỏ mới là vương đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận