Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 615

Có đôi khi bị đánh bay chưa hẳn là không tốt. Tựa như bộ dạng của Tô Thánh hiện giờ.
Nếu hắn bay ra ngoài, tiện thể lăn thêm mấy vòng khiến lực lượng bộc phát trong âm công tản đi thì nhiều nhất cũng chỉ bị một ít vết thương ngoài da.
Nhưng bây giờ… hắn gắng gượng chống đỡ toàn bộ công kích của âm công chỉ vì để bản thân có thể đứng vững.
Tô Thánh đứng vững nhưng sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía sau đại điện.
Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua và Cổ Nhất Nhiên cũng kinh ngạc nhìn sang.
Trong lòng Minh Thế Nhân cực kỳ mừng rỡ, vội thu hồi pháp thân rồi khom người về phía mật thất: “Đồ nhi cung nghênh sư phụ.”
Tiếng bước chân thản nhiên vang lên, không vội không chậm, bước đi trầm ổn.
Bọn hắn biết rằng… chủ nhân Ma Thiên Các sắp xuất hiện.
Rốt cuộc Lục Châu cũng bước qua hành lang đi vào trong đại điện.
Trong ba tháng này, Lục Châu đều đắm chìm vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư không có ý thức, không có giác quan. Nhưng mấy ngày gần đây thỉnh thoảng hắn vẫn nghe được một số đoạn đối thoại giữa mọi người, có lúc rõ ràng, có lúc mơ hồ.
Giống như vừa rồi, khi Lục Châu đang đắm chìm lĩnh ngộ thì bên tai lại truyền đến âm thanh ồn ào. Nếu nói tiếng sáo của Hải Loa có công hiệu ngưng thần tĩnh khí thì tạp âm xuất hiện khi va chạm với ấn phù lại đinh tai nhức óc khiến hắn không tài nào nhịn được.
Thế là… Lục Châu mở mắt, ra khỏi mật thất.
Lục Châu bước vào đại điện, ánh mắt nhìn về phía đám người. Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên lập tức cứng đờ.
Lục Châu nhìn thấy người quen cũ.
“Lưu Qua?”
Thấy bộ dạng Lục Châu, Lưu Qua cũng cực kỳ kinh ngạc.
Bởi vì trong ấn tượng của Lưu Qua, Cơ Thiên Đạo là một ông lão tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, đi trên đường đều rất tốn sức, ít nhất là không thể khoẻ mạnh hơn Tả Ngọc Thư bao nhiêu.
Nhưng bây giờ gặp mặt mới thấy, Lục Châu tinh thần toả sáng, toàn thân phấn chấn, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt thâm thuý mạnh mẽ, ngay cả tiếng quát “làm càn” vừa rồi cũng tràn ngập sinh cơ và lực lượng, nào có một chút dáng vẻ của người sắp đến đại nạn thọ mệnh?
Cho dù Lưu Qua từng là đế vương một thời nhưng khi gặp lại Lục Châu, trong lòng hắn vẫn dấy lên kinh đào hải lãng.
“Cô…” Lưu Qua có vẻ kích động, chợt nhớ ra xưng hô này có vẻ khách khí nên vội vàng sửa lại. “Cuối cùng ta cũng được gặp Cơ huynh.”
“Ngươi còn chưa chết?” Lục Châu cất tiếng hỏi.
Tô Thánh bước lên trước một bước, chữ “chết” mang đầy điềm xấu này sao có thể dùng để nói với Thái thượng hoàng?
Nhưng vừa bước lên Tô Thánh đã kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng trào ra máu tươi.
Âm công thật mạnh, hắn không ngờ mình đã bị thương. Còn chưa chính diện giao thủ mà hắn đã bị âm công của đối phương chấn thương nội tạng.
Cửu diệp… quả nhiên là cảnh giới xa không thể với!
Lục Châu dời mắt khỏi Lưu Qua, nhìn sang Tô Thánh: “Ngươi rất thích ức hiếp kẻ yếu?”
Tô Thánh ngây ngẩn cả người. Cố nén nội thương, hắn khom người nói: “Cơ tiền bối, chỉ là luận bàn mà thôi. Nếu có mạo phạm, ta nguyện ý chịu phạt.”
“Chỉ là luận bàn?”
Lục Châu vừa dứt lời, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn chạy vọt vào trong đại điện.
Tay nàng cầm sáo Lam Điền Ngọc, ánh mắt nhìn quanh. Khi thấy sư phụ trong đám người, nàng lập tức khom người hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng một cái rồi lại nhìn Tô Thánh.
Tô Thánh liếc mắt nhìn Hải Loa, thấy tay nàng cầm sáo Lam Điền Ngọc, tim hắn đánh thịch một cái, nghi hoặc nói: “Vừa rồi tiếng sáo kia… là… là… nha đầu này thổi?”
Minh Thế Nhân đáp: “Còn ai vào đây nữa! Đường đường là cao thủ bát diệp lại bắt nạt một hậu sinh vãn bối mới vào Ngưng Thức cảnh, thật đúng là chỉ có mình ngươi làm được.”
Tô Thánh trừng to mắt: “Ngưng Thức cảnh?”
Hắn không tin, vội quay sang nhìn tiểu nha đầu ngây thơ xinh đẹp lần nữa. Chẳng lẽ có cao thủ cố ý ẩn tàng khí tức, khiến nàng trông như chỉ mới là Ngưng Thức cảnh?
Không đúng, tuổi còn quá nhỏ. Tiểu nha đầu nhỏ như vậy, dù tu vi có cao thì cao được tới mức nào?
Gương mặt Tô Thánh lập tức đỏ ửng lên, xấu hổ không chịu nổi. Không ngờ một bát diệp như hắn lại luận bàn mấy chiêu với tiểu nha đầu chỉ mới bước vào Ngưng Thức cảnh?
Cho dù kết quả là gì thì việc Tô Thánh hắn luận bàn với đứa nhỏ này đã là vô cùng mất mặt, không thể nào nói nổi.
Tô Thánh lúng túng dời mắt nhìn sang Lục Châu, phát hiện Lục Châu cũng đang nhìn mình, trong lòng hắn lại run lên.
“Cơ… Cơ tiền bối!”
Câu nói “Ngươi rất thích ức hiếp kẻ yếu” như một bàn tay tát vào mặt hắn.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi thích luận bàn như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
“A?”
“Tiếp chưởng!”
Lục Châu nhấc tay, năm đầu ngón tay nở rộ quang hoa màu xanh lam.
“Tuyệt Thánh Khí Trí của Nho môn!”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên đều là cao thủ Nho môn, vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của chưởng ấn này.
“Cơ huynh, thủ hạ lưu tình!” Lưu Qua cau mày.
Lục Châu quyết tâm muốn đánh Tô Thánh một chưởng, đương nhiên sẽ không bị người khác ảnh hưởng.
Bốn chữ triện lớn Tuyệt Thánh Khí Trí rời lòng bàn tay bay về phía trước.
Tô Thánh quát lớn một tiếng, lăng không lui lại, hai tay cũng chắp lại với nhau. Hắn cũng sử dụng một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí.
Không thể không nói, cao thủ vẫn là cao thủ, trong thời điểm này Tô Thánh không bị động phòng thủ mà ngược lại còn lựa chọn công kích.
Bốn chữ triện Tuyệt Thánh Khí Trí xuất hiện giữa các ngón tay, nhưng đáng tiếc so sánh với Tuyệt Thánh Khí Trí của Lục Châu lại là một trời một vực.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác. Bốn chữ triện bắn ra cương ấn nghênh đón chiêu thức của Lục Châu.
Tuyệt Thánh Khí Trí của song phương va chạm nhau. Ầm!
Tô Thánh lập tức bay ngược ra ngoài đại điện, không có chút lực hoàn thủ. Hắn vội rút hai tay về. Nếu muộn thêm một chút nữa hai tay hắn sẽ bị cương ấn cường đại bẻ gãy.
Tuyệt Thánh Khí Trí của Lục Châu không dừng lại ở đó mà tiếp tục tiến về phía trước, dán vào ngực Tô Thánh lôi hắn bay mãi ra xa, rốt cuộc bay tới quảng trường luyện võ mới dừng lại.
Phịch! Tô Thánh rơi xuống.
Chưởng ấn trở nên trong suốt, bay chếch lên cao rồi dần dần tiêu tán giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận