Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1225

Dưới sự khống chế của Thẩm Tất, đám người tiến vào một thông đạo truyền tống, xung quanh chỉ toàn quang mang loá mắt nên không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được lực lượng mênh mông bành trướng.
Có lúc Lục Châu nghĩ, phù văn thông đạo là một loại lực lượng thần bí nào đó có thể câu thông với thiên địa để đạt được mục đích là truyền tống.
Như vậy liệu có một ngày khi nhân loại mạnh đến một cảnh giới nhất định thì sẽ có thể dùng năng lực bản thân mà tiến hành truyền tống hay không?
Thẩm Tất đứng dậy, đơn chưởng đặt vào một vòng phù văn đang phát sáng trước mặt, khẽ nhíu mày.
Vu Chính Hải hỏi: “Sao rồi?”
"Không có việc gì, chỉ là phù văn khắc hoạ hơi thô ráp, cần có lực lượng nguyên khí cường đại hơn mới duy trì được."
Thẩm Tất điều khiển phù văn thông đạo cả đoạn đường, nay đã có vẻ thấm mệt.
Vu Chính Hải nói: “Để ta làm cho.”
“Ách…”
Vu Chính Hải bước lên, đặt một tay vào vòng sáng. Lực lượng bành trướng ồ ạt bị hút vào trong. Quang mang toả ra càng lúc càng chói mắt, tốc độ truyền tống cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Thẩm Tất kinh ngạc nói: “Đại tiên sinh trước đây đã từng khống chế phù văn thông đạo?”
“Không có.” Vu Chính Hải thành thật đáp.
“Vậy… chuyện này… sao có thể thuần thục hơn cả ta chứ?” Thẩm Tất kinh ngạc vô cùng.
Vu Chính Hải cạn lời.
Thẩm Tất càng nhìn càng không thể hiểu nổi.
Vu Chính Hải đành nói: “Chắc là do thiên phú.”
“Đại tiên sinh có thiên phú kinh người. Tại hạ bội phục!”
Khoảng một khắc đồng hồ sau, quang mang dần tiêu tán.
Bốn phía xuất hiện cây cối, rừng già, còn có mấy bia đá rải rác xung quanh, trên bầu trời có chim chóc bay lượn, không khí mát mẻ dễ chịu vô cùng.
“Các chủ, đến hắc liên giới rồi.” Thẩm Tất nói.
“Đây chính là hắc liên giới?” Lục Châu không khỏi cảm thán.
Trong ấn tượng của Lục Châu, nơi này hẳn phải là một mảnh đen kịt xám ngoét, không có một cây xanh ngọn cỏ… Nào ngờ, đến một lần mới biết tất cả đều chỉ là võ đoán. Nguyên khí nơi này nồng nặc hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Thẩm Tất hỏi: “Nơi này chính là dải bình nguyên phía nam Đại Viên, cây cối um tùm tươi tốt, phong cảnh xinh đẹp động lòng người. Các chủ, ngài có muốn đi du lãm một chút không?”
“Không cần.”
Cảnh sắc ở kim liên giới cũng rất đẹp mắt, Thiên Trượng lâm, Tử Hà phong, Vân Chiếu lâm địa, nơi nào cũng là cảnh đẹp nổi tiếng. Nếu không có điểm đặc thù riêng rất khó có thể khiến Lục Châu yêu thích.
“Nơi này cách trụ sở Hắc Diệu liên minh khoảng trăm dặm, không quá xa. Các chủ có định ghé Hắc Tháp trước không?” Thẩm Tất nói.
“Đến thẳng Hắc Diệu liên minh.”
“Vâng.”
Mọi người đạp không bay lên, phi hành qua rừng cây và dãy núi, bay về phía địa khu.
Thẩm Tất vừa phi hành vừa giải thích:
“Khác với Đại Đường chia thành mười đạo, Đại Viên cai quản theo chế độ hành tỉnh. Từ vùng cực nam An Hải hành tỉnh đến cực bắc An Dương hành tỉnh có tất cả mười hành tỉnh, cộng thêm một số nước dị tộc phụ thuộc đều do Đại Viên vương đình cai quản.”
Vu Chính Hải hiếu kỳ hỏi: “Hắc Tháp và Hắc Diệu liên minh lợi hại như vậy, vì sao không đánh chiếm địa bàn?”
“Hắc Tháp, Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình tạo thành thế chân vạc, chế ngự lẫn nhau. Đương nhiên trước đây cũng từng xảy ra tình huống bộc phát chiến tranh giữa các tu hành giả, nhưng sau cùng vẫn tạo thành thế tam phương cùng chế ngự. Nhưng từ xưa đến nay Hắc Tháp chỉ thu nhận cao thủ, không quan tâm đến bách tính ở tầng dưới chót. Hắc Diệu liên minh thì trở thành nơi các môn phái hội tụ và liên minh với nhau. Rốt cuộc ai nấy cũng đều ngầm thừa nhận địa vị hoàng tộc của Đại Viên vương đình.” Thẩm Tất giải thích.
Mặt trời lên cao ba sào.
Thẩm Tất chỉ tay về phía khu kiến trúc sừng sững phía trước, nói:
“Nơi đó chính là tổng bộ của Hắc Diệu liên minh, nằm ở Sơn Nam hành tỉnh, nhân số rất đông, thành viên trải rộng khắp hắc liên giới. Hắc Tháp nằm ở Tuyên Chính hành tỉnh, nhân số ít nhất nhưng thực lực tối cường. Vương đình nằm ở kinh đô, cai quản mọi sự vụ trong thiên hạ.”
Lục Châu gật đầu. Thẩm Tất giới thiệu rất ngắn gọn nhưng đủ thông tin.
Có lẽ do vừa bước ra khỏi phù văn thông đạo nên Lục Châu mất đi khái niệm phương hướng và vị trí. Không giống kim hồng lưỡng giới, dù cưỡi Đế Giang cũng mất năm ngày năm đêm, đi bằng phù văn thông đạo chỉ mất một khắc đồng hồ đã đến.
“Thuộc hạ đi liên hệ bọn họ, mời Các chủ chờ một chút.”
“Đi đi.”
Thẩm Tất hạ thấp xuống, lăng không nói: “Mời các vị thông báo một tiếng, Các chủ Ma Thiên Các giá lâm.”
Hai tên thủ vệ kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, một người bỏ trường kích xuống, chắp tay nói: “Các hạ là Các chủ Ma Thiên Các?”
“Các chủ của chúng ta đang ở cách đây không xa.”
“Huynh đệ, chúng ta không phải là không tin tưởng ngươi, nhưng mời ngươi lấy ra bằng chứng, nếu thật sự là Các chủ tiền bối… chúng ta sẽ đi thông báo ngay.”
Người Hắc Diệu liên minh đương nhiên đã biết tới danh tiếng của Lục Châu, cái chết của Diệp Lưu Vân sớm đã truyền đi khắp hắc liên giới.
Thẩm Tất vươn tay. Trong lòng bàn tay xuất hiện một hắc sắc mâm tròn đường kính có mấy thước.
Dưới sự khống chế của hắn, mâm tròn cấp tốc biến lớn ra gấp trăm ngàn lần rồi tiêu tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận