Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1498

Thác Bạt Tư Thành thầm nghĩ, lão đầu này bề ngoài trông già nua yếu đuối, nhưng lời nói cử chỉ và khí thế này tuyệt đối không phải một sớm một chiều dưỡng được. Hơn nữa, Tần Nhân Việt không phải kẻ ngu, người hắn muốn lấy lòng tất nhiên không phải kẻ yếu.
Thác Bạt Tư Thành có thể khẳng định lão giả này không phải người thanh liên giới, vậy thì hắn đến từ đâu?
Việc này hắn sẽ tìm cách nghe ngóng sau, không tiện hỏi trước mặt đối phương. Thác Bạt Tư Thành lễ phép nói:
“Bằng hữu đừng hiểu lầm, trước đó ta không biết Lục Ngô đã có chủ. Dù sao Lục Ngô cũng là thú hoàng hiếm thấy, ai mà chẳng muốn có được.”
Tần Nhân Việt cười thầm, lão già này đúng là tinh ranh.
Đám chân nhân đều là kẻ sống qua vô số tuế nguyệt dài đằng đẵng, đương nhiên biết phân tích lợi hại, cân nhắc rõ ràng.
Diệp Chính vốn cho rằng Thác Bạt Tư Thành xuất hiện sẽ thay đổi chiến cuộc, suy cho cùng Lục Châu đối chiến với Hỏa Phượng lâu như vậy, hẳn cũng chẳng còn bao nhiêu chiến lực. Nào ngờ Lục Ngô xuất hiện, thái độ của Thác Bạt Tư Thành chuyển biến làm hy vọng của hắn vỡ nát.
Diệp Chính nói: “Thì ra lão tiên sinh nói thật. Trước đó đã thất lễ, mong lão tiên sinh đừng trách.”
Lục Châu nhìn thoáng qua Diệp Chính. Chân nhân quả nhiên rất biết ẩn nhẫn.
Thác Bạt Tư Thành cười ha hả nói: “Ta nhớ rõ chủ nhân đời trước của Lục Ngô là Đoan Mộc chân nhân. Bằng hữu có thể thu phục Lục Ngô, đúng là thủ đoạn thượng thừa.”
Lục Ngô thấy mọi người không chú ý đến mình, trầm giọng nói: “Ngươi thì biết cái gì?”
Thác Bạt Tư Thành và Tần Nhân Việt đều câm nín.
Lúc này, một bóng người cưỡi toạ kỵ bay tới khiến đám người lập tức trở nên cảnh giác, tưởng rằng lại có chân nhân đến.
Nhưng khi bóng người bay tới trước mặt mới lộ ra là một người trẻ tuổi. Hắn xua xua tay cười nói: “Thật xin lỗi, các vị cứ tiếp tục đi…”
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bay tới bên cạnh Lục Ngô. Hắn xấu hổ nói: “Sư phụ.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn Minh Thế Nhân.
“Chuyện là, đồ nhi đi tìm Lục Ngô đến viện trợ, tam sư huynh có thể làm chứng. Chỉ là không ngờ tốc độ của Lục Ngô lại nhanh như vậy.”
Minh Thế Nhân quả thật nhân dịp hỗn loạn để chạy đến phía bắc tìm Lục Ngô. Có Đoan Mộc Sinh ở đó, Lục Ngô sẽ không đả thương hắn.
“Con hoả kê kia đâu rồi?” Minh Thế Nhân gãi đầu hỏi.
Đám người nghẹn họng.
Mấy chân nhân nghe hiểu người này là đồ đệ của Lục Châu bèn gật đầu chào tượng trưng, xem như nể mặt hắn.
Thú thật Lục Ngô đến rất kịp thời.
Diệp Chính hao tổn “ba mệnh”, Tần Nhân Việt có khuynh hướng kết giao với Lục Châu, Thác Bạt Tư Thành là người trung lập, liên minh giữa Lục Châu và Lục Ngô rõ ràng có lực lượng cao hơn hẳn.
Thác Bạt Tư Thành cảm thấy không còn gì thú vị, bèn nói: “Hôm nay đi một chuyến về tay không, ta không bồi các vị nữa. Tạm biệt.”
Hắn đi vào phi liễn. Không ai lên tiếng ngăn cản, phi liễn quay đầu chậm rãi bay đi.
Diệp Chính cảm thấy không thích hợp ở lại nên cũng lên tiếng: “Chuyện hôm nay đều là hiểu lầm. Xin cáo từ.”
Nhưng mà…
Lục Ngô đột nhiên trầm thấp nói: “Đứng lại.”
Diệp Chính nhíu mày: “Hửm?”
Thế nhân đều biết Lục Ngô rất có trí tuệ, nhưng không ai biết nó là một con thú có thù tất báo. Thậm chí… nó còn khinh thường nói đạo lý với nhân loại, chẳng màng ngó ngàng đến các loại đạo đức của nhân loại. Thế là...
Bốn vó Lục Ngô đạp đất bay lên không trung trăm mét, miệng há to phun ra một đoàn vụ khí về phía Diệp Chính.
Rắc !
Âm thanh đông kết vang lên, nhiệt độ cấp tốc giảm xuống, hàn khí cực hạn bao phủ xung quanh.
Diệp Chính nhấc tay, Tinh Bàn xuất hiện chắn trước mặt. Hắn không do dự sử dụng Đạo lực lượng, không gian lập tức bị đình trệ.
Lục Châu không ngờ Lục Ngô sẽ động thủ. Chỉ sợ Tần Nhân Việt và Thác Bạt Tư Thành cùng nhúng tay, vấn đề sẽ trở nên phiền phức.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Tần Nhân Việt, mới phát hiện mình đã nghĩ nhiều.
Tần Nhân Việt đang vui vẻ nhìn Diệp Chính, lẩm bẩm nói: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Tuy Diệp Chính tránh được băng phong, nhưng năm tên nho sinh tàn binh thì không may mắn như thế.
Năm thông báo liên lục. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
Rồi lại 5 thông báo tiếp theo. [Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 3.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.].
Tiếng thông báo này chứng tỏ Lục Ngô đã nhận định Đoan Mộc Sinh là chủ nhân.
Sắc mặt Diệp Chính vô cùng dữ tợn, lập tức rời khỏi khu vực băng phong.
Lục Ngô tựa hồ đã dự liệu được, há mồm gào thét: “Ngao !”
Cường đại sóng âm lăn lộn bay ra. Nó nhảy vọt một bước dài ngàn mét, răng nanh cắn chặt vào Tinh Bàn của Diệp Chính.
Diệp Chính trầm giọng nói: “Ngươi còn chưa đủ năng lực giết bản toạ.”
Thanh sắc Tinh Bàn bao trùm bầu trời đêm, mười tám khu vực Mệnh Cách sáng lên, bắn ra một ấn phù quang trụ.
Lục Ngô không hề mảy may sợ hãi, tiếp tục nghênh đón: “Diệp Chính, nhận lấy cái chết!”
Đoan Mộc Sinh đã rời khỏi người Lục Ngô từ lâu. Hắn đứng một bên lo lắng nhìn Lục Ngô.
Minh Thế Nhân nói: “Đừng lo lắng, chân nhân này tuy mạnh nhưng đệ cảm thấy hắn không chống đỡ được bao lâu.”
Lực lượng Tinh Bàn đánh xuống toả ra quang mang xanh biếc, bên trên khắc đủ loại ký hiệu thần bí.
Lục Ngô nổi giận gầm lên, không chút kiêng kỵ phát tiết lực lượng.
Oanh!
Ánh sáng chói mắt khiến đám người không thể quan sát được chuyện gì xảy ra, chỉ biết cả Lục Ngô và Diệp Chính đều thi triển ra chiêu thức tối cường.
Lục Châu gọi ra Phiền Lung Ấn ngăn ở phía trước.
Lát sau, hàn ý biến mất, đám người mới kinh ngạc nhìn thấy toàn bộ khu vực hơn ngàn mét trước mặt đã phủ đầy băng sương.
Không biết trải qua bao lâu.
Két.
Băng phong rốt cuộc vỡ vụn, Tinh Bàn mười tám Mệnh Cách phóng về phía chân trời.
Một đạo băng tiễn phá không bay theo, bắn thẳng vào thanh sắc Tinh Bàn. Đạo băng tiễn tráng kiện như một cây cột chống trời.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.].
Diệp Chính như bị sét đánh.
Trong mắt Tần Nhân Việt loé lên dị sắc, bốn mươi chín kiếm khách cũng kinh hãi nhận ra Tinh Bàn của Diệp Chính đang thu nhỏ lại đến mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận