Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1942: Gọi một tiếng lão sư

“Thuộc hạ không dám!” Lê Xuân khom người nói.
“Đều lui ra đi.”
“Vâng.”
Hư ảnh Huyền Dặc đế quân loé lên, xuất hiện cách Lục Châu ba mét, mỉm cười nói: “Mời.”
Thân ảnh hai người đồng thời biến mất, để lại một đám người kinh ngạc không thôi.
“Nếu ta không nghe lầm, đế quân vừa mới nói chữ ‘mời’?”
“Chắc chắn là ngươi nghe lầm. Tân nhân dù có lợi hại cỡ nào cũng không đến nỗi khiến đế quân có thái độ như vậy.”
“Cho dù ta nghe lầm thì cũng tuyệt đối không nhìn lầm. Vừa rồi đế quân còn cười với hắn!”
Lê Xuân trầm giọng quát: “Các ngươi đều rảnh rỗi tới nhức trứng rồi?!”
Đám Huyền Giáp Vệ lập tức giản tán.
Lê Xuân là người thông minh. Có đôi khi thân phận và địa vị có thể dùng để đè người. Lần đầu tiên gặp Lục Châu ở Thu Thủy Sơn, Lê Xuân đã biết hắn không đơn giản, hiện tại được đế quân mời đi trò chuyện cũng là bình thường.
“Đây là người của Bạch Đế mà.” Lê Xuân thầm nhủ.
Trong Huyền Dặc điện.
Huyền Dặc đế quân nhìn chằm chằm vào Lục Châu, thăm dò hỏi: “Ngươi nhận ra bản đế quân?”
Lục Châu thản nhiên mỉm cười, chỉ tay về phía vương toạ: “Lão phu từng để lại một chữ ở chỗ đó.”
Ngón tay Lục Châu huy động giữa không trung, cương ấn hình thành một chữ “Tĩnh”. “Tĩnh” tự phù bay tới vương toạ, tạo thành một đạo gợn sóng yếu ớt khiến vương toạ ông ông rung động.
Thấy cảnh này, Huyền Dặc đế quân khiếp sợ vô cùng, người biết rõ trên vương toạ có một chữ “Tĩnh” chỉ có thể là người đó.
Hắn thất thanh hô lên: “Ma… thì ra là ngài!!”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Thân thể Huyền Dặc đế quân run lên, đầu óc hỗn loạn. Không biết qua bao lâu hắn mới run run nói: “Sao… sao có thể? Toàn bộ Thái Hư đều nói là ngài đã…”
“Chết, đúng không?”
Lục Châu khoanh tay xoay người lại nhìn ra ngoài cửa điện. “Lão phu đã lĩnh ngộ sinh tử chi pháp.”
Nghe vậy, Huyền Dặc đế quân trịnh trọng phủi tay áo, cung kính chắp tay thi lễ với Lục Châu: “Tham kiến…”
Nói tới đây, Huyền Dặc đế quân bỗng tịt ngòi, không biết nên gọi người trước mặt là gì.
Cả Thái Hư đều gọi hắn là Ma Thần. Nhưng với quan hệ giữa hai người, gọi Ma Thần có vẻ không được tôn trọng.
Lục Châu thở dài một tiếng đầy cảm khái. “Thời kỳ thượng cổ, nhân loại và hung thú không mấy khác nhau, thời đó còn không có nhiều quy củ về danh tự như bây giờ. Không ngờ đảo mắt đã là một trăm ngàn năm.”
“Ngài nói đúng lắm.”
“Ngươi cũng gọi lão phu là Lục các chủ như bọn họ đi.”
“Việc này…” Huyền Dặc đế quân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói, “Trước kia ngài từng chỉ điểm cho ta. Nếu có thể, ta mong được gọi ngài một tiếng lão sư.”
“Lão sư thì thôi không tính,” Lục Châu lắc đầu, “Ta chỉ hỗ trợ một phần nhỏ. Chân chính được như ngày hôm nay đều là nhờ nỗ lực của bản thân ngươi.”
Huyền Dặc đế quân khẽ thở dài. “Chuyện của ngài… ta không đủ năng lực giúp đỡ.”
“Việc này không trách được ngươi.”
Thế đạo bây giờ muốn xoá bỏ một người trong sách sử chẳng có gì là khó, nếu muốn còn có thể thay đổi sự thật, bôi đen một người cũng là chuyện thường thấy.
Thân là đế quân, Huyền Dặc hiểu rất rõ điều này. Vị trưởng giả mà hắn luôn tôn trọng cũng chính vì thế mà lắc mình biến hoá một cái, trở thành đại Ma Thần trong miệng thế gian.
Để phòng ngừa tai vách mạch rừng, Huyền Dặc đế quân vung tay áo khởi động đại trận bế quan. Đèn bên ngoài Huyền Dặc điện sáng lên, là dấu hiệu cho thấy không một ai được phép quấy rầy.
Huyền Dặc đế quân hỏi thẳng: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lục Châu khẽ than một tiếng: “Rất nhiều chuyện lão phu không còn nhớ rõ.”
Huyền Dặc đế quân lộ vẻ tiếc hận. “Nghe nói ngài và Đồ Duy Đại Đế kịch chiến, lưỡng bại câu thương, chìm vào vực sâu?”
Lục Châu hừ một tiếng. “Đồ Duy mà cũng xứng đánh đồng với lão phu?”
Huyền Dặc đế quân sửa lời, “Đúng vậy.”
Lục Châu đi tới hậu phương nhìn bức hoạ treo trên tường, đạm mạc hỏi: “Trăm ngàn năm rồi, ngươi vẫn còn giữ thứ này?”
“Trước kia ngài từng nói, chỉ cần ta tĩnh tâm tu luyện, mỗi ngày đều quan sát bức hoạ tất sẽ có ngày thành công. Trăm ngàn năm qua ta đều làm thế, chưa từng gián đoạn.”
“Hoạ là thật nhưng lời thì chưa chắc.” Lục Châu nói.
Huyền Dặc đế quân nghe không hiểu, nhưng việc này không quan trọng. “Lần này ngài trở lại Thái Hư…”
“Tìm người.” Lục Châu đáp.
“Chỉ là tìm người?” Huyền Dặc đế quân sửng sốt hỏi.
“Chỉ thế thôi.”
Giọng điệu Huyền Dặc đế quân trở nên nghiêm túc, trầm ổn nói: “Nếu ngài cần trợ giúp, ta có thể cống hiến sức lực.”
Lục Châu xoay người lại nhìn Huyền Dặc đế quân chằm chằm, một hồi lâu sau mới lắc đầu nói: “Lão phu đã không còn được như năm đó. Lần này trở lại Thái Hư chỉ vì muốn tìm người.”
Huyền Dặc đế quân không tiếp tục cưỡng cầu. Hắn biết rõ vị Ma Thần tung hoành Thái Hư kia đã rơi khỏi vị trí đỉnh cao đó như thế nào.
“Ngài không tin tưởng ta, ta có thể hiểu được. Nếu đã trở lại Thái Hư thì mong ngài có thể ở lại Huyền Dặc điện…”
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Thân phận lão phu đặc thù, ngươi không sợ bị liên luỵ?”
“Nếu có thế mà cũng sợ, ta sẽ không làm được tới đế quân. Huống hồ người biết thân phận thật của ngài cũng không có mấy ai. Kẻ nào dám tiết lộ ra ngoài, ta tự tay giết chết hắn.” Huyền Dặc đế quân trầm giọng nói.
Lục Châu vẫn còn do dự.
Huyền Dặc đế quân lại chắp tay thi lễ: “Mong lão sư đáp ứng!”
“Trước kia đúng là lão phu đã từng chỉ điểm ngươi, nhưng không đủ để gọi là lão sư. Ngươi gọi như vậy… lão phu không chịu nổi.” Lục Châu phất tay áo, làm bộ muốn đi.
Thấy thế, Huyền Dặc đế quân vội nói: “Ta chỉ muốn biểu đạt lòng tôn kính trong lòng, dùng hai chữ này cảm thấy rất thích hợp. Nhưng nếu ngài không thích, ta sẽ không gọi nữa.”
Lục Châu dừng bước, quay đầu nhìn Huyền Dặc: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Huyền Dặc đế quân tiến lên mấy bước kéo ống tay áo Lục Châu nói: “Hôm nay ta muốn cùng lão… cùng Lục các chủ soi đuốc dạ đàm, trò chuyện thâu đêm. Trước kia ngài lưu lại mấy câu trong bức hoạ, ta còn chưa hiểu rõ…”
Nói xong hắn cao giọng hô: “Chuẩn bị rượu!”
Thị nữ bên ngoài Huyền Dặc điện nghi hoặc nhìn đèn bế quan sáng lên, sau đó thầm nghĩ hẳn là đế quân bận rộn nhiều việc, hôm nay muốn uống rượu giải sầu một phen, bèn đáp:
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận