Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1799: Đoan Mộc Sinh muốn đâm tổ tiên

Lục Châu chắp tay trước mặt, nhắm mắt lại bắt đầu sử dụng thần thông Vô Lượng Thôi Diễn.
Trong đầu Lục Châu lập tức hiện ra từng đạo hình ảnh, tất cả đều là vị trí Đoan Mộc Điển có thể xuất hiện. Rất nhanh, một thân ảnh dừng lại.
Chính lúc này, Lục Châu đột nhiên mở to mắt, hư ảnh loé lên đánh ra một Ma Đà Thủ Ấn chộp vào hư không.
Xoẹt!
Thân ảnh Đoan Mộc Điển lộ diện, vội vàng né tránh Ma Đà Thủ Ấn, vẻ mặt không thể tin nổi: “Vậy mà ngươi cũng đoán được?”
“Đoán?”
“Ngươi không thể nào tìm ra vị trí của ta, chẳng phải đoán thì là gì?” Đoan Mộc Điển không phục.
“Vậy thì ngươi tiếp tục đi.”
“Tiếp tục thì tiếp tục!”
Tiếp theo đó, Đoan Mộc Điển không ngừng biến mất nhưng lần nào cũng bị Ma Đà Thủ Ấn của Lục Châu tóm đúng vị trí.
Liên tục thử nghiệm năm lần, Đoan Mộc Điển bay vọt ra sau, kinh ngạc nhìn Lục Châu nói: “Ngươi lĩnh ngộ được quy tắc đại không gian?”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Quy tắc đại không gian?”
“Quy tắc là đạo lực lượng, lĩnh ngộ quy tắc càng lớn thì càng nắm được ưu thế trong chiến đấu. Ngươi có thể đoán chính xác vị trí của ta, hẳn là đã lĩnh ngộ đại quy tắc!” Nói đến đây Đoan Mộc Điển lại lắc đầu như trống bỏi, “Nhưng mà đại quy tắc là năng lực của đạo thánh trở lên!”
“Thật sao?”
“Chân nhân và đại chân nhân lĩnh ngộ đạo lực lượng, chẳng qua cũng chỉ là tiểu đạo mà thôi. Thánh nhân lĩnh ngộ đạo lực lượng sẽ có quy tắc mạnh hơn chân nhân. Mà từ đạo thánh trở lên sẽ lĩnh ngộ đại quy tắc. Nghe nói người nào lĩnh ngộ được ba loại đại quy tắc trở lên sẽ trở thành đại đạo thánh.”
Đoan Mộc Điển nghi hoặc đánh giá Lục Châu, “Lão Lục, có phải ngươi nhàm chán tới mức che giấu khí tức, cố ý chơi trò giả heo ăn thịt hổ với ta không?”
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy, ngươi không chỉ mất đi khí chất bá đạo năm xưa mà còn trở nên hèn hạ như thế!” Đoan Mộc Điển phẫn nộ nói, “Ta cũng muốn nếm thử thủ đoạn của đại quy tắc là như thế nào!”
Lục Châu thật sự cạn lời. Từ đầu tới đuôi lão phu đều chẳng nói một câu, chỉ có mình ngươi tự suy diễn rồi tự xác nhận, vậy mà cũng trách lão phu cho được?
Vù!
Hư ảnh Đoan Mộc Điển xuất hiện đầy trời.
Lục Châu lại sử dụng Vô Lượng Thôi Diễn, lần này thôi diễn không thể định vị được hắn khiến Lục Châu cũng kinh ngạc không thôi.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Lục Châu bộc phát toàn bộ lực lượng Thiên Tướng. “Phật Tổ kim thân!”
Ông !
Kim thân lấy Lục Châu làm trung tâm, bành trướng ra bốn phương tám hướng. Hư ảnh Đoan Mộc Điển đầy trời bị kim thân phá nát.
“Đây lại là chiêu thức gì?!”
Đoan Mộc Điển vội vàng lùi ra xa trăm mét, ngẩng đầu nhìn toà kim thân. Mọi đòn tấn công của hắn đều bị kim thân cường đại ngăn trở.
“Phòng ngự thật mạnh!”
Lục Châu thu hồi kim nhân, nhàn nhạt nhìn Đoan Mộc Điển.
“Lão Lục, ngươi tu kim liên từ bao giờ?” Ánh mắt Đoan Mộc Điển phức tạp nhìn Lục Châu.
“Lão phu tu kim liên thì thế nào?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Trước đó ngươi và ta đều là tu hành giả hắc liên chính tông!” Đoan Mộc Điển suy nghĩ một chút, lại nói bổ sung, “Thời điểm đó ngươi còn đen hơn ta nhiều.”
Lời này nghe cứ thấy khó chịu thế nào.
Đoan Mộc Điển lại nói: “Sau khi tấn thăng Thiên Giới Bà Sa thì không thể dung nhập. Ngươi làm sao làm được?”
Lục Châu đạm mạc đáp: “Bí mật.”
“Trước kia khi ta rời khỏi hắc liên đến tử liên, nghe người ta nói ngươi vì tìm kiếm đại đạo nên đã đến bí ẩn chi địa?” Đoan Mộc Điển hỏi.
“Không nhớ rõ.”
“Sau khi trở về, ngươi chế tạo Cửu Khúc Huyễn Trận rồi đặt tâm đắc tu hành của mình vào trong đó?”
“Ngươi đều biết cả rồi, còn hỏi làm gì?” Lục Châu kỳ quái nói.
“Được, được…” Đoan Mộc Điển lắc đầu, toàn thân ỉu xìu như quả cà úng, “Không ngờ ta thành đại thánh nhân vẫn không đuổi kịp ngươi.”
“Lão phu đã nói rồi, ngươi còn kém xa lắm.”
Lời này không hề nói ngoa. Át chủ bài và trọng bảo trên người Lục Châu đều là thứ đòi mạng, nếu không vì nể mặt Đoan Mộc Điển thì hắn đã nằm rạp dưới đất rồi.
Đoan Mộc Điển thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, từng thân ảnh từ xa bay vọt tới, chính là đoàn người Ma Thiên Các.
Lục Châu và Đoan Mộc Điển đánh nhau kịch liệt như vậy, người Ma Thiên Các đều không chịu nổi mà chạy tới.
“Là kẻ nào không có mắt, dám động thủ với sư phụ ta?!” Trường thương bay múa, Bá Vương Thương xé không bay tới đâm về phía Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển nhíu mày nhìn về phía đạo kim quang kia, khẽ phất tay áo.
Ầm!
Bá Vương Thương xoay mấy vòng bay ra ngoài, cắm xuống mặt đất.
“Thật to gan!” Đoan Mộc Điển trầm giọng nói.
Một bóng người bay tới nắm lấy Bá Vương Thương rồi ngẩng đầu nhìn Lục Châu hỏi: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Lục Châu cạn lời.
Việc nên đến vẫn sẽ đến.
Lục Châu chỉ khẽ gật đầu biểu đạt mình không có việc gì.
Đoan Mộc Điển nhíu mày nhìn Lục Châu, miệng càu nhàu: “Ngươi truyền đạo, ta có thể hiểu được. Nhưng thu đồ đệ thì đúng là không xong.”
Đoan Mộc Sinh tức giận chỉ mũi thương vào Đoan Mộc Điển mắng: “Lão tặc, ngươi dám mắng ta?”
“Mắng ngươi thì làm sao?”
“Có thể nhẫn nhịn chứ không thể chịu nhục!”
Vù! Đoan Mộc Sinh nâng thương bay tới, ngàn vạn đạo thương cương không ngừng tấn công Đoan Mộc Điển.
Đoan Mộc Điển nhàn nhã đi bộ từng bước trên không trung, dễ dàng né tránh các đòn tấn công, mỉm cười nói:
“Chỉ có chút công phu này? Về nhà ôm con đi thôi.”
Đoan Mộc Sinh vốn là người thẳng thắn, vừa nghe lời miệt thị lập tức phẫn nộ vung mạnh trường thương, không gian xuất hiện ba động kịch liệt.
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Ừm, lần này khá hơn rồi, có tiềm lực chân nhân.”
Ầm! Hắn vung ra một chưởng đánh bay Đoan Mộc Sinh rồi cười nói: “Ngươi còn kém rất xa. Lão Lục, mắt nhìn người của ngươi đúng là không xong!”
Vu Chính Hải gãi đầu nói: “Đây là tam sư đệ của ta, hắn không tệ đâu, ngươi nghe ta giới thiệu một chút sẽ minh bạch.”
“Không cần giới thiệu.” Đoan Mộc Điển lắc đầu từ chối, “Vẫn là quá kém.”
Bắt nạt sư phụ không được, nếu ngay cả đồ đệ cũng không thể giẫm một cái thì mặt mũi đại thánh nhân của hắn biết để đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận