Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2035: Bàn cờ của Minh Tâm

Một tiếng sư phụ khiến đám tu hành giả bừng tỉnh đại ngộ. Mọi người ở đây lập tức đoán ra đại bộ phận những người nắm giữ hạt giống Thái Hư đều là đồ đệ của Lục Châu!
Xích Đế và Thanh Đế đã sớm nhìn ra điều này, hai người quay đầu liếc nhìn người nắm giữ hạt giống đứng sau lưng mình, không rõ trong lòng có cảm tưởng gì.
Nghĩ tới năm đó hạt giống Thái Hư thất lạc, Thánh Điện nổi trận lôi đình, khi đó Thanh Đế Xích Đế đã rời khỏi Thái Hư từ sớm nên không quá rõ ràng việc này, nhưng người dám trộm đi mười hạt giống Thái Hư dưới mắt thập điện và Thánh Điện thì không đơn giản một chút nào!
Sau khi hạt giống thất lạc, Thái Hư đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thu hoạch được gì, chỉ có thể bị động chờ đợi hạt giống tự xuất hiện trở lại. Có lẽ là cơ duyên xảo hợp, hoặc do cõi u minh đã chú định nên rốt cuộc mười hạt giống mới tụ tập ở nơi này.
Thanh Đế truyền âm nói với Bạch Đế và Xích Đế: “Hai vị, bản đế luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.”
“Không cần ngươi nói bản đế cũng đã nhận ra.” Xích Đế đáp.
“Nếu tất cả đều là do Thánh Điện cố ý an bài, e rằng cả ta và ngươi đều là con cờ trong tay hắn.” Thanh Đế nhíu mày nói.
Xích Đế hừ lạnh một tiếng: “Từ khi vừa bắt đầu bản đế đã cảm thấy không ổn. Thánh Điện quá phóng túng thập điện. Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang và Xích Phấn Nhược - Kê Minh đã sụp đổ, Thánh Điện vốn luôn coi trọng cân bằng lại không đoái hoài gì đến việc này. Hạt giống Thái Hư thất lạc nay lại tề tựu là chuyện lớn bực nào, mà Thánh Điện cũng chẳng mấy quan tâm. Nếu hắn coi chúng ta là quân cờ, vậy bản đế là người đầu tiên không chấp nhận!”
Thanh Đế cười nói: “Một trăm ngàn năm trước khi rời khỏi Thái Hư, ngươi đâu có nói như vậy. Đừng quên Thánh Điện hoàn toàn áp đảo được thập điện.”
Bạch Đế thở dài nói: “Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể tiến lên từng bước, không còn đường lui nữa. Bản đế tin tưởng bọn hắn.”
“Bọn hắn?” Xích Đế chú ý tới cách dùng từ này.
Bạch Đế chỉ tay về phía đám người mang hạt giống Thái Hư: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bọn hắn đều rất đặc biệt sao?”
Đúng lúc này, tiếng nói của Chư Hồng Cộng vang lên rất không hợp thời: “Đồ nhi không làm điện thủ đâu, đồ nhi tự biết mình biết ta, vẫn nên để người tài hoa làm thì hơn. Thánh nữ Hi Hòa rất tốt, đồ nhi ủng hộ nàng tiếp tục làm điện thủ.”
Thanh Đế và Xích Đế nhìn thoáng qua Bạch Đế. Đúng thật là đặc biệt nha!
Người này nhút nhát rụt rè, sao có thể đạt được hạt giống Thái Hư, ông trời mù mắt rồi sao?
Lúc này, Lam Hi Hoà bỗng đứng lên nhìn về phía Lục Châu, mỉm cười nói: “Lục các chủ, nhiều năm không gặp, ngươi mạnh hơn trước kia rất nhiều.”
Đám người xôn xao. Bọn hắn quen biết nhau?
Rõ ràng là đi cửa sau, đi cửa sau rành rành!
Lục Châu nhìn Lam Hi Hoà, cảm giác được khí tức của nàng đã biến hóa so với lúc trước, bèn nói: “Ngươi cũng thế.”
“Từ khi ta vào Trọng Quang điện đến nay đã gặp nhiều tai nạn, con đường tu hành cũng không suôn sẻ. May nhờ được thập điện và Thánh Điện chiếu cố, thậm chí còn đổi tên điện thành Hi Hòa điện, trong mắt mọi người ta chính là người nối nghiệp Hi Hòa điện. Chờ một thời gian nữa ta sẽ trở thành Trọng Quang Đại Đế thứ hai.”
Đám người nghe vậy đều gật đầu đồng tình. Bởi vì lời nàng nói là sự thật mà ai cũng biết.
“Nhưng mà… ta cũng sẽ tuân thủ quy củ điện thủ chi tranh, tiếp nhận khiêu chiến của mọi người.” Lam Hi Hoà nói tiếp.
Thất Sinh cao giọng nói: “Vị trí điện thủ của cửu điện đã xác định xong, hiện tại đây là cơ hội cuối cùng của mọi người, đừng nên bỏ qua.”
Ta tin ngươi mới là lạ đó! Đồ tiểu hỏa tử xấu xa.
Không một ai dám bước lên. Các thế lực khác đều rất kính sợ thánh nữ, khiêu chiến nàng chẳng khác gì là đang tự sát.
Thời gian trôi qua từng phút, vẫn không ai dám bước lên. Thất Sinh quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng: “Ngươi còn đang chờ cái gì?”
Chư Hồng Cộng hỏi chấm?
“Nhìn cái gì, đang nói ngươi đó.”
Giang Ái Kiếm, ngươi giả mạo thất sư huynh sai sử ta lâu như vậy, xem sau khi trở về ta có đánh chết ngươi hay không!
Thất Sinh tiếp tục nói: “Đây là ý của Điện chủ, cũng là ý của… Lục các chủ.”
Chư Hồng Cộng len lén nhìn lên, phát hiện sư phụ đang nhìn chính mình, ánh mắt thâm thúy có thần. Biểu tình kia rõ ràng là đang nói: ‘Trăm năm đã trôi qua, tu vi của ngươi hẳn là tiến bộ không ít, nếu lần này không lấy được chức điện thủ, xem vi sư lột da ngươi thế nào.’.
Chư Hồng Cộng nuốt một ngụm nước bọt, cố xốc lại tâm tình rồi cao giọng nói: “Để ta!!”
Trước mắt bao người, Chư Hồng Cộng bay ra giữa sân, đứng đối diện với thánh nữ Hi Hòa.
Đám tu hành giả tròn mắt nhìn Chư Hồng Cộng: “Thật sự có người dám bước ra khiêu chiến thánh nữ?!”
“Dựa vào cái tên này á?”
“Đừng xem thường hắn, mấy người trước đó đều là đại đạo thánh, người này đã dám bước ra khiêu chiến hẳn là có đủ tự tin và năng lực. Hầy… ngưỡng cửa gia nhập điện thủ chi tranh càng lúc càng cao nha.”
“Phân tích rất có lý, nhất định không được trông mặt mà bắt hình dong. Nếu đúng như lời Nhạc Dương Tử nói thì người này cũng là đệ tử Ma Thiên Các, lại có Thánh Điện chống lưng, khả năng thủ thắng rất lớn.”
Năm nay điện thủ chi tranh không ai thủ lôi đài thành công, nghĩ vậy đám người đều nhìn Chư Hồng Cộng với ánh mắt đầy mong đợi, bao gồm cả ba vị Đại Đế và Thượng Chương.
Chư Hồng Cộng đứng thẳng lưng, toàn thân như biến thành một người khác, oai phong lẫm liệt nói: “Thánh nữ, ta đến khiêu chiến ngươi.”
Lam Hi Hoà tán thưởng gật đầu: “Cực kỳ vinh hạnh.”
“Trước đó ta xin nói một câu, ta sẽ không vì ngươi là thánh nữ mà thủ hạ lưu tình.”
Lam Hi Hoà mỉm cười đáp: “Toàn lực ứng phó mới là tôn trọng điện thủ chi tranh, cũng là tôn trọng ta.”
Chư Hồng Cộng bốc lên chiến ý, gật đầu nói: “Rất tốt, hôm nay ta sẽ để cả Thái Hư được mở mang kiến thức về thực lực chân chính của ta.”
Những lời này khiến đám người quan chiến sôi trào nhiệt huyết, thậm chí còn có cảm giác hưng phấn như khi Lục Châu đối chiến Hoa Chính Hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận