Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2064: Giao chiến

“Thì ra là thế.”
Lục Châu mỉm cười thỏa mãn. Hắn hiểu rồi. Tác dụng của Ma Thần họa quyển trừ giúp lĩnh ngộ đại đạo quy tắc còn có thể kích hoạt lực lượng nội hạch, mà những lực lượng này rất có khả năng đến từ vực sâu.
Hư ảnh lóe lên, Lục Châu rời khỏi đạo trường. Có họa quyển, hắn đã có thể yên tâm tới chỗ Vô Thần Luận Giáo Hội.
Vừa ra khỏi đạo trường, Lục Châu đã thấy trưởng lão Tả Ngọc Thư từ xa đi tới: “Huynh trưởng.”
“Tả trưởng lão?” Lục Châu nghi hoặc hỏi. “Có việc gì?”
“Lão thân đợi huynh thật lâu. Đồ đệ của huynh cũng chờ rất lâu, không thể tiếp tục ở lại nên nhờ lão thân giao vật này cho huynh.” Tả Ngọc Thư đưa cho Lục Châu một cái túi và một phong thư.
Cái túi là Đại Di Thiên Đại, bên trong hẳn là Nam Ly Chân Hoả.
Lục Châu cất Đại Di Thiên Đại rồi mở thư ra xem. Sau khi xem xong hắn lắc đầu nói: “Không cần để ý tới lão già Xích Đế này.”
Tả Ngọc Thư nhận lấy phong thư đọc một lượt rồi nói: “Xích Đế mời huynh trưởng tới trò chuyện, đây là việc tốt mà?”
“Bốn vị Đại Đế bằng mặt nhưng không bằng lòng, bọn hắn đều có chút tính toán riêng. Trước khi bọn hắn làm rõ lập trường của mình, người Ma Thiên Các không được tự ý tiếp xúc.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của huynh trưởng.” Tả Ngọc Thư khom người đáp.
Thấy Lục Châu tiếp tục đi ra ngoài, Tả Ngọc Thư nghi hoặc hỏi: “Ba ngày nay Huyền Dặc đế quân đã tới nhiều lần nhưng không dám quấy rầy, huynh trưởng định đi đâu thế?”
“Lão phu có việc quan trọng phải xử lý, bảo hắn chờ đi.”
Nói xong thân ảnh Lục Châu biến mất. Tả Ngọc Thư chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài biệt uyển ở Đông Tuyền Cốc.
Phi liễn của Vô Thần Luận Giáo Hội và rất nhiều tu hành giả vẫn đang lơ lửng trên không trung chờ Ma Thần đến.
Chư Hồng Cộng hừ lạnh nói: “Chờ nãy giờ rồi, mau gọi Ma Thần đại nhân của các ngươi ra đi chứ!”
Yến Quy Trần cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn lên không trung.
Chu chưởng giáo nói: “Đừng gấp, Ma Thần đại nhân nhận được tin tức, nhất định sẽ đến đây.”
“Ta sợ ghê đó.” Chư Hồng Cộng giễu cợt.
“Người trẻ tuổi, phách lối sẽ phải trả giá đại giới, chờ Ma Thần đại nhân đến thì ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong đâu.” Chu chưởng giáo dọa.
Chư Hồng Cộng chống nạnh nói: “Ngươi muốn chết thì có.”
Thật là bực mình. Đối mặt với loại đối thủ suốt ngày kêu gào thế này, Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo cũng không có biện pháp nào khác.
Hắc bào thị vệ vẫn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ. Nếu hắn thật sự là Hỏa thần Lăng Quang thì cả hai người đều không phải đối thủ.
“Hỏa thần đại nhân, vãn bối còn nhớ rõ ngài bị cầm tù ở Trọng Minh Sơn, Thánh Điện xây dựng địa cung ở đó không cho phép bất kỳ người nào đến gần. Về sau nghe nói địa cung sụp đổ, Trọng Minh Sơn trở thành một mảnh hỗn độn, việc này là thật sao?”
Hắc bào thị vệ ngẩng đầu nhìn hai vị chưởng giáo, ngữ khí trầm thấp nói: “Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.”
“Hỏa thần tiền bối, vãn bối hỏi như vậy đúng là không hợp quy củ… chỉ là giáo chủ nhà ta từng nói có quen biết với ngài.” Chu chưởng giáo nói.
“Người biết bản thần nhiều vô số, nhưng không phải ai cũng đáng giá để bản thần ghi nhớ.”
“Đó là đương nhiên.” Chu chưởng giáo đáp, “Giáo chủ nhà ta nói ngài từng dùng sức mình vượt qua Viêm Thủy Vực, bay khắp đại địa xua đuổi đàn hải thú phía nam. Việc này vẫn còn là giai thoại truyền đến ngày nay, chỉ tiếc vãn bối không được tận mắt nhìn thấy, thật đáng tiếc.”
“Hửm?” Trong mắt hắc bào thị vệ lóe lên kinh ngạc.
Thất Sinh cũng mở miệng nói: “Nói như vậy giáo chủ nhà ngươi và ‘hạ nhân’ nhà ta đều là cường giả từ thời kỳ thượng cổ?”
Chu chưởng giáo chú ý tới cách dùng từ của hắn, cười nói: “Có thể khiến Hỏa thần cam nguyện làm hạ nhân, ta rất tò mò về thân phận của ngươi đó. Ngươi thật sự chỉ là điện thủ Đồ Duy điện?”
“Đương nhiên.”
“Theo ta biết, Hỏa thần cao cao tại thượng, khinh thường làm bạn với nhân loại bởi vì hắn không cho rằng mình chính là nhân loại.” Chu chưởng giáo cười nói, “Chu Tước đại nhân, ta nói có đúng không?”
Ầm!
Thân ảnh Yến Quy Trần đột nhiên như mũi tên phóng về phía chân trời. “Hắn không phải Hỏa thần, động thủ!”
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo cấp tốc điều khiển phi liễn bay tới nghênh đón Yến Quy Trần.
Các đệ tử Vô Thần Luận Giáo Hội đồng loạt gọi ra pháp thân, đủ loại pháp thân có hình thù và màu sắc kỳ dị chiếm cứ không trung. Có hình người, có hình thú, có màu đỏ thẫm, đỏ tía, có màu nâu…
Đây chính là nguyên nhân các thành viên Vô Thần Luận Giáo Hội tụ lại một chỗ sao? Quả nhiên đều là dị loại.
Hắc bào thị vệ tung người bay vọt lên bầu trời. Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo gọi ra Tinh Bàn xạ kích quang ấn về phía hắn.
“Mẹ ơi… mau tránh!” Chư Hồng Cộng quay đầu bỏ chạy, “Hỏa thần, ông nhất định phải ngăn trở bọn hắn nha!”
Thất Sinh cạn lời.
Người sợ hãi không phải nên là ta sao? Ngươi có Nhật Nguyệt Đồng Tâm Ngọc còn chạy cái gì?
Thất Sinh bị ép lui lại, chính lúc này hắc bào thị vệ giang cánh ra, đôi cánh hỏa diễm dài vạn trượng chỉ trong giây lát đã nung nấu cả bầu trời.
“Chân hỏa!”
“Yến Quy Trần!” Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo dùng Tinh Bàn tiếp lấy Yến Quy Trần.
Hỏa diễm rừng rực cháy, hắc bào thị vệ khàn giọng nói: “Bản thần sẽ giết sạch các ngươi!”
Hỏa diễm như từng con hỏa long dâng trào phóng tới, đám tu hành giả giáo hội vội vàng gọi ra Tinh Bàn ngăn trở hỏa diễm.
Oanh! Đôi cánh hỏa diễm quét ngang chân trời.
“A !”
Vô số tu hành giả bị đôi cánh đánh bay.
Chu chưởng giáo và Sở chưởng giáo gắng gượng chống đỡ, trên mặt tràn đầy lo lắng nói: “Hắn rốt cuộc có phải là Hỏa thần hay không?!”
Hắc bào thị vệ dùng sức một người chèn ép cả ba vị chưởng giáo và hơn ngàn tu hành giả Vô Thần Luận Giáo Hội đến không thể thở nổi. Mạnh mẽ tới mức khiến người ta sợ hãi!
“Ngăn lại!” Yến Quy Trần hô lên. “Ta không biết nữa, cảm giác đúng là hắn, nhưng lại hình như không phải!”
Soạt.
Hắc bào thị vệ phóng lên không trung, dưới chân nở rộ hồng liên, bảy đạo quang luân theo thứ tự bay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận