Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 388: Nhị trưởng lão La Tông, Đan Vân Tranh

Vụt!
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm. “Đừng tự ti, Trường Sinh Kiếm đã theo ta nhiều năm, từng phá vô số trận pháp.”
Đây là đang an ủi sao?
Hoa Vô Đạo thu hồi Lục Hợp Đạo Ấn, lảo đảo lui ra sau.
Phan Ly Thiên và Lãnh La đứng từ xa quan sát cũng không khỏi lắc đầu.
“Lão Lãnh, ngươi cũng là bát diệp, tiến lên luận bàn với nhị tiên sinh thử xem?” Phan Ly Thiên xúi giục.
“Tu vi Lãnh mỗ còn chưa khôi phục, để hôm khác đi… Lão Phan, ngươi có Hắc Mộc Liên tương trợ, hẳn là tu vi khôi phục tốt hơn ta nhiều, sao ngươi không lên thử?” Lãnh La nói.
“Lão hủ đột nhiên nhớ tới trong viện còn có một vò rượu ủ trăm năm… Lão Lãnh, hay là chúng ta về Bắc Các uống?”
“Như thế rất tốt.”
Hai người rất vui sướng đồng lòng quay người rời đi.
Hoa Nguyệt Hành đỡ lấy Hoa Vô Đạo. Hoa Vô Đạo khẽ nói: “Ta không sao… đa tạ nhị tiên sinh chỉ giáo.”
Minh Thế Nhân bước ra khỏi đám đông, tiến lên nói: “Hoa trưởng lão, ngươi đừng có tâm lý bóng ma nha. Một chiêu Nhập Tam Hồn này chính là chiêu thức thành danh của nhị sư huynh ta. Ngươi có dũng khí đối mặt với chiêu này đã là không tệ rồi.”
Nói xong, hắn nháy nháy mắt với Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn lại, nào còn thấy bóng dáng của Lãnh La và Phan Ly Thiên, trong lòng lập tức cân bằng hơn rất nhiều.
Vừa rồi còn tưởng là đã mất hết mặt mũi chứ!
Ngu Thượng Nhung không giải thích, chỉ chắp tay nói: “Đã là người Ma Thiên Các thì Ngu Thượng Nhung sẽ toàn lực chỉ điểm.”
“Xin hỏi còn cần chỉ điểm nữa không?” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
Rõ ràng biết hắn có ý tốt, dự định ban đầu cũng là muốn chỉ điểm mọi người… nhưng mà lời này nghe cứ thấy quái quái thế nào.
“Tam sư huynh!” Minh Thế Nhân lập tức gọi Đoan Mộc Sinh.
Nhưng Đoan Mộc Sinh lại xách theo Bá Vương Thương xông tới, tóm lấy cổ áo Minh Thế Nhân xách lên: “Đệ đã đồng ý đi luyện thương với ta! Đệ dám không nhận?”
“Ách… nhận nhận nhận…”
Sau đó Đoan Mộc Sinh cưỡng ép lôi Minh Thế Nhân rời khỏi Nam Các.
“Sư, sư huynh… chậm, chậm chút.”
Đám người không còn lời gì để nói.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi xuất hiện trên nóc nhà Nam Các, cất tiếng nói: “Nhị sư huynh, chào buổi sáng.”
“Tiểu sư muội, chào buổi sáng.”
“Sư phụ gọi huynh qua đó.”
“Được.”
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đặt bút lông sang một bên, đọc lướt qua bảng danh sách trên bàn rồi gật gù.
Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và đám người Phan Trọng bước vào trong đại điện.
“Bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến Các chủ.”
Lục Châu nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Luận bàn thế nào rồi?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Một chiêu đã thắng.”
Khi nói ra lời này, trong thoáng chốc hai người bỗng có cảm giác quay về thời quá khứ.
Năm đó khi Ngu Thượng Nhung còn đang học nghệ, vẫn chỉ luyện tập bằng kiếm gỗ nhưng đã có thói quen thích đi khiêu chiến các cao thủ khác.
Khi ấy mỗi khi Ngu Thượng Nhung chiến thắng trở về, hắn đều nói một câu, một chiêu đã thắng.
Hắn vốn rất kiêu ngạo.
Lục Châu nói: “Lòng tự trọng của Hoa trưởng lão rất mạnh, sau này nhớ nhường nhịn vài chiêu.”
Đám người câm lặng.
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Đồ nhi đã biết.”
Dù sao Hoa Vô Đạo cũng là một đại tướng của Ma Thiên Các, đừng để chưa kịp ra ngoài lập công đã bị người nhà chà đạp đến tàn phế, rất không có lời.
Lục Châu khẽ vung tay. Tờ giấy trắng trên mặt bàn bay về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung nhanh tay đón lấy, đọc nhanh những cái tên trên danh sách, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Lục Châu vuốt râu nói: “Vi sư có hai nhiệm vụ giao cho ngươi… ngươi có đồng ý tiếp nhận không?”
Ngu Thượng Nhung đáp không hề do dự: “Sư phụ chỉ cần phân phó.”
“Được.”
Lục Châu đứng lên bước xuống bậc thềm, chậm rãi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung nói: “Phàm là những kẻ có tên trên danh sách… một người cũng không tha.”
Giọng Lục Châu không nhẹ không nặng, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng khi truyền vào tai mọi người lại khiến bọn họ cả kinh hít sâu một hơi.
Bọn họ không biết trên danh sách có những ai… nhưng bất kể đó là ai thì hễ có tên trên danh sách đều sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm Kiếm Ma tiền bối.
Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua danh sách lần nữa, thản nhiên nói: “Yếu.”
Những cái tên có trên danh sách đích thực là quá yếu, những người này trước đây hắn còn chả thèm nhìn tới.
Có lẽ thấy nhiệm vụ thế này cực kỳ không thú vị, Ngu Thượng Nhung chắp tay nói: “Đồ nhi thỉnh cầu thêm người vào danh sách.”
Đám người câm nín.
Lục Châu nhàn nhạt đáp lại: “Được.”
Ngu Thượng Nhung đến bên bàn, cầm bút lông lên viết thêm mấy cái tên.
Chốc lát sau, trên tờ giấy trắng vốn có rất nhiều chỗ trống nay đã lít nhít đầy chữ.
Ngu Thượng Nhung viết xong, dâng tờ giấy lên trước mặt Lục Châu: “Mời sư phụ xem qua.”
“Vi sư không cần xem. Ngươi cảm thấy đáng giết thì cứ giết.”
Đây gọi là tín nhiệm.
Nghi ngờ thì không dùng người. Dùng người thì không nghi ngờ.
Đám người lại tiếp tục câm nín.
Đám người Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cảm thấy tâm tình và tam quan của mình đang sụp đổ ầm ầm.
Tiểu Diên Nhi thì cực kỳ tò mò, chạy đến bên cạnh nhị sư huynh hỏi: “Nhị sư huynh, ta muốn xem một chút.”
“Ừm.” Ngu Thượng Nhung không ngần ngại đưa tờ giấy cho Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi cầm tờ giấy lên, khẽ đọc: “Chưởng môn Chính Nhất Đạo Trương Viễn Sơn, chưởng môn Đoan Lâm Học Phái Thường Kiên, đại trưởng lão Thiên Sư Đạo Trương Đạo Nhiên, đại trưởng lão Hoành Cừ Học Phái Trương Tiến, chủ trì Như Ý Am Diệu Chân pháp sư, Thất Tinh Sơn Trang Hồ Thần Đao…”
Mỗi một cái tên được đọc ra đều khiến trái tim đám người nảy lên một cái.
Tất cả đều là đại lão. Bất kỳ một cái tên nào cũng là nhân vật danh chấn một phương. Đương nhiên bọn họ cũng chính là đám cao thủ thập đại danh môn đã vây công Kim Đình Sơn.
Thanh âm Tiểu Diên Nhi cực kỳ trong trẻo vang vọng trong đại điện.
Đọc một lát, Tiểu Diên Nhi chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung. “Nhị sư huynh, huynh thêm vào nhiều người ghê.”
Ngu Thượng Nhung chỉ cười không nói.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục đọc: “Đại trưởng lão Vân Tông Triệu Cực, nhị trưởng lão Vân Tông Tôn Hồng…”
Đây là danh sách đại lão của Vân Tông, một trong Tam Tông ở phía nam Đại Viêm.
Trái tim mọi người đập phanh phanh trong lồng ngực. Tam Tông là thế lực còn chói mắt hơn cả thập đại danh môn. Quy mô của bọn họ cực kỳ khổng lồ, thập đại danh môn không cách nào so sánh.
Đọc một lúc lâu, Tiểu Diên Nhi cuối cùng cũng đọc đến cái tên duy nhất còn lại trên danh sách: “Nhị trưởng lão La Tông, Đan Vân Tranh.”
Nghe thấy cái tên này, thân hình Hoa Nguyệt Hành bỗng nhiên lảo đảo, hai mắt mở to.
Chu Kỷ Phong thấy vậy, quay đầu nhìn Hoa Nguyệt Hành hỏi han: “Ngươi làm sao thế?”
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Ta, ta không sao…”
Trong đại diện im ắng, mọi cử chỉ đều có thể khiến mọi người chú ý.
Lục Châu sao có thể không chú ý đến sắc mặt Hoa Nguyệt Hành đã thay đổi.
“Danh sách của bản toạ đều là những kẻ có ý đồ gây rối với Ma Thiên Các… Danh môn chính phái trong thiên hạ rất nhiều, vì cái gì lại giết những người này, các ngươi có nghĩ tới không?” Lục Châu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận