Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 919

“Trong đạo trường này… ta là chúa tể! Bên trong Tuyệt Thiên Trận, tu vi ngươi càng mạnh thì ta cũng sẽ càng mạnh.”
“Gặp mạnh thì mạnh… Thú vị.” Lục Châu gật đầu, “Chỉ tiếc, ta sẽ không để lại thuỷ tinh cầu cho ngươi.”
Diệp Chân chầm chậm lắc đầu. “Ngươi chẳng biết gì về ta cả.”
Từ trong bốn bức tranh sơn thuỷ bay ra mấy trăm tự phù và tự ấn đỏ như máu. Lục Châu lập tức gọi ra Kết Định Ấn, vòng tròn kim sắc sáng lên ngăn cản toàn bộ tự ấn và tự phù.
Bốn phương tám hướng lúc này đều xuất hiện thân ảnh của Diệp Chân.
Huyễn thuật? Từ đầu đến cuối người nói chuyện với lão phu đều không phải là Diệp Chân thật mà chỉ là huyễn thuật?
Nhưng Lục Châu vẫn không vội vã, hắn có đầy đủ năng lực rời khỏi nơi này. “Pháp thân.”
Khi pháp thân cửu diệp xuất hiện, độ cao và kích cỡ của nó bị hạn chế, chỉ cao bằng một người bình thường, ngay cả Nghiệp Hoả cũng không còn.
Đây cũng là một trong những hiệu quả của Tuyệt Thiên Trận, trận này cao minh hơn Thập Tuyệt Trận rất nhiều. Thập Tuyệt Trận chặt đứt toàn bộ cương khí trong trận, ngay cả chủ nhân của trận cũng bị hạn chế. Nhưng Tuyệt Thiên Trận thì không như vậy, nó không chỉ làm suy yếu đối thủ mà còn tăng cường sức mạnh cho chủ nhân.
Diệp Chân xuất hiện trước mặt Lục Châu chỉ cách có nửa mét. Lục Châu không hoảng hốt, tung chưởng đánh tới. Quanh thân Diệp Chân xuất hiện hồng sắc trận văn hấp thu toàn bộ kim sắc chưởng ấn, khí tức của hắn càng lúc càng cường đại.
Diệp Chân lạnh nhạt, chắp tay sau lưng nói: “Ta đã nói, ngươi chẳng biết gì về ta cả.”
Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu, thu hồi pháp thân và Kết Định Ấn. Nguyên khí quanh người cũng biến mất, đan điền khí hải hoàn toàn thu liễm, kỳ kinh bát mạch cũng khoá lại.
“Hửm?” Diệp Chân không khỏi vỗ tay. “Ngươi là người đầu tiên nhìn ra phương pháp thoát khỏi Tuyệt Thiên Trận của ta. Đáng tiếc… ngươi như vậy sẽ trở thành kẻ trói gà không chặt.”
Hồng tuyến, hồng quang và tự ấn trong đạo trường từ từ tiêu biến. Lục Châu vẫn im lặng không nói, chỉ bình tĩnh đi từng bước đến trước mặt Diệp Chân như một người bình thường, bàn tay vươn ra đẩy một chưởng về phía trước.
Diệp Chân vẫn đứng yên bất động, không điều động nguyên khí, tay chắp sau lưng. Trong mắt hắn lúc này, Lục Châu chính là một phàm nhân không hơn không kém.
Thế nhưng…
Trong khoảnh khắc Lục Châu vươn tay tung chưởng, lực lượng phi phàm bắn ra, Diệp Chân chỉ cảm thấy ngực mình như bị một cây chuỳ sắt đập mạnh vào, con ngươi hắn co rụt lại, nhưng đã chậm.
Ầm! Toàn thân Diệp Chân bị bắn văng ra xa như một viên đạn pháo, đâm vỡ bức tường treo bức tranh chữ “Nho” rồi ghim thẳng vào thân cây anh đào mọc giữa sân.
Diệp Chân hoảng hốt mở to mắt nhìn lỗ hổng hình người trên bức tường trước mặt do hắn tạo ra.
Lục Châu vân đạm phong khinh bước đi, hư ảnh loé lên, một giây sau đã xuất hiện trước mắt hắn, lại tung ra một chưởng khác!
Diệp Chân không tài nào hiểu được vì sao Tuyệt Thiên Trận lại mất đi hiệu lực. Hắn rõ ràng đã tận mắt thấy Lục Châu phong bế đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch, vì sao bây giờ vẫn mạnh như vậy?
Hắn bất ngờ đến mức trở tay không kịp.
Diệp Chân vỗ tay, pháp thân hiện ra, toà pháp thân hồng liên cao mười lăm trượng chiếu rọi cả Vạn Trượng Đà Sơn khiến mấy ngàn đệ tử đều ngẩng đầu nhìn lên.
Nghiệp Hoả xuất hiện, cả bầu trời bị nhuộm trong màu đỏ tươi như máu.
Diệp Chân chập tay lại, bốn phương tám hướng xuất hiện vô số tự phù của Nho gia, ngàn vạn tự phù xông về phía trước.
Đáng tiếc, người đứng trước mặt hắn bỗng lên tiếng: “Người chẳng biết gì… chính là ngươi.”
Thẻ Một Kích Chí Mạng trong tay Lục Châu vỡ vụn, năm ngón tay ấn xuống, giữa các ngón tay bắn ra kim quang.
Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn, Đại Trùng Hư Bảo Ấn, Ngoại Viên Huyền Ấn, Nội Bát Tự Ấn, Vô Thúc Phược Ấn, Vạn Thần Ấn, Bát Quái Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn lần lượt theo thứ tự ập xuống.
Ầm!
Từng đạo chưởng ấn thế như chẻ tre đánh xuyên pháp thân hồng liên, sau đó đâm thẳng vào lồng ngực Diệp Chân. Phanh phanh phanh…
Oanh! Đạo chưởng ấn cuối cùng đánh trúng mặt đất.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, ban thưởng 4.500 điểm công đức.].
“Không có ban thưởng của địa giới?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ. Chẳng lẽ Diệp Chân không phải là người của hồng liên giới?
Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ. Lục Châu giải khai kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải, tu vi lập tức trở về.
Tuy rằng sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng sẽ thua lỗ rất nhiều nhưng Diệp Chân sau này chắc chắn sẽ thành hoạ lớn, bóp chết trước khi hắn kịp hô phong hoán vũ mới là thủ đoạn đúng đắn nhất.
Đám đệ tử Phi Tinh Trai bị Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn thu hút tới, kể cả Trai chủ Trần Thiên Đô…
“Khai trận !” Trần Thiên Đô quát to một tiếng như sấm sét vang vọng cả Vạn Trượng Đà Sơn.
Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên liên tục, từ bên Ngũ Chỉ Phong xuất hiện mấy toà pháp thân hồng liên cao mười trượng vội vàng chạy đến, mà trên Trung Chỉ Phong cũng có khí tức năng lượng của cường giả thập diệp rung động.
Lục Châu chỉ còn lại một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu huyết chiến thì cũng có thể, nhưng trận pháp trên Ngũ Chỉ Phong có vẻ rất quỷ dị, tốt hơn hết vẫn không nên ở lại Vạn Trượng Đà Sơn. Nhưng nhìn đám điểm công đức di động đang không ngừng kéo tới… Lục Châu cảm thấy tim rất đau.
Ông ông !
Trận pháp đạo văn đã sắp hình thành, lực lượng phi phàm lại không còn được bao nhiêu… Thôi, vì lý do ổn thoả, cứ rời đi trước đã.
Lục Châu thi triển thần thông Túc Trụ Tùy Niệm, sử dụng lực lượng phi phàm để mô phỏng đại thần thông thuật, không ngừng lấp loé na di đến phương bắc.
Mấy toà pháp thân bát diệp chỉ kịp nhìn thấy một vệt ánh sáng màu xanh lam đang nhanh chóng rời đi, bèn quát lớn: “Có người xâm lấn! Mau đuổi theo!”
Khoảng năm toà pháp thân bát diệp sử dụng đại thần thông thuật đuổi theo Lục Châu, những người có tu vi thấp chỉ có thể phi hành ở phía sau.
Đám đệ tử còn lại thì lao về phía nơi Diệp Chân rơi xuống ban nãy.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dù rằng động tĩnh rất lớn nhưng khi mọi người chạy tới chỉ kịp nhìn thấy trên bầu trời loé lên một bóng người và pháp thân hồng liên, sau đó chưởng ấn liên tục ập xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận