Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1012

Nhiệt độ tăng cao, ngay cả con Mệnh Cách thú ẩn sâu trong hạp cốc cũng bị áp lực, không tiếp tục va chạm vào sơn mạch nữa.
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, hờ hững nói: “Lão phu mặc kệ ngươi là người hay quỷ, ăn một chưởng của lão phu!”
Lực lượng phi phàm tung ra đến một phần tư, chưởng ấn cực lớn đủ để bao trùm miệng hạp cốc đánh xuống. Năm ngón tay Lục Châu như năm ngọn núi lớn, Tuyệt Thánh Khí Trí tản ra hào quang chói mắt.
Ầm! Chưởng ấn hung hăng đánh vào mặt Dư Trần Thù khiến hắn rơi thẳng vào vách đá, ầm một tiếng, vách đá nứt ra như mạng nhện. Dư Trần Thù nằm im không nhúc nhích.
Đám tu hành giả nghẹn họng.
Lục Châu không nghe tiếng Hệ thống thông báo đánh giết mục tiêu, bèn cau mày nói: “Thật sự là thân bất tử?”
Trong tay Lục Châu lập tức xuất hiện Vị Danh Kiếm, lực lượng trong người hắn vẫn còn rất nhiều, không cần dùng đến thẻ đạo cụ.
Tất cả mọi người quan chiến đều xem như si như say, khó lòng tự kiềm chế. Huyền Thành Tử và Mạc Hành Lộ thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ để Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn rời đi. Bọn hắn cảm thấy lực uy hiếp quá mức đáng sợ.
Ngư ông đắc lợi? Chẳng khác nào người si nói mộng.
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn cảm nhận được hai vị thập diệp đứng chắn trước mặt mình đang buông lỏng cảnh giác, lập tức đưa mắt nhìn nhau.
“Đi thôi!”
Thân ảnh hai người bắn đi như một mũi tên điên cuồng bay về phía đông nam Thiên Luân sơn mạch.
Lục Châu xoay người lại, lắc đầu nói: “Đồ của lão phu mà cũng dám ngấp nghé?”
Vị Danh Kiếm biến thành một cây cung, cung tiễn được kim sắc cương khí bao bọc lớn hơn cả thân người. Một phần tư lực lượng phi phàm dồn vào hai đạo tiễn cương.
Xoẹt!
Tiễn cương một trái một phải nhanh như thiểm điện bắn tới, xuyên thủng trái tim Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn!
Mệnh Cách Chi Tâm rơi xuống, Lục Châu tung người bay tới đón lấy, sau khi xác nhận vật này quả thật là Mệnh Cách Chi Tâm, Lục Châu cất nó vào trong ngực áo.
Lúc này Lục Châu mới quay đầu nhìn về phía Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn nằm dưới đất, sau đó lấy Thái Hư Kính ra.
Thái Hư Kính bắn ra quang mang chiếu vào hai người, không có chỗ nào đặc biệt. Tiếng thông báo của Hệ thống cũng đồng thời vang lên:
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
[Ting ! phát hiện vũ khí Long Ưng Chi Nộ và Thiểm Ảnh Chi Câu, có thu về không?].
“Thu về.”
Hai kiện vũ khí lập tức bay vào tay Lục Châu. Không ngờ trưởng lão Thiên Vũ Viện lại sử dụng vũ khí hoang cấp. Chuyến này lời to!
Xử lý hai trưởng lão xong, Lục Châu xoay người bay trở về hạp cốc.
Tu hành giả của hai đại môn phái Trùng Hư Quan và Côn Lôn Chính Tông lập tức lùi ra xa mấy chục mét, sống lưng phát lạnh, chỉ hận không thể quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Riêng hơn ngàn tu hành giả do Dư Trần Thù gọi đến lại không ngần ngại tiến lên, vây xung quanh hạp cốc, chẳng ai rõ vì sao.
Lục Châu nhìn chằm chằm vào vách đá nơi Dư Trần Thù bị đánh lún vào. Hắn có thể xác định một điều, Dư Trần Thù không chết.
Ầm!
Ngay sau đó, Phiền Lung Ấn bay ra phá tung đất đá vùi lấp.
“Còn sống!”
“Hươu chết vào tay ai chưa biết được đâu! Quá đặc sắc!”
Các tu hành giả quan chiến xung quanh đều rất hiếu kỳ, không biết ai trong hai vị thập diệp Nghiệp Hoả này sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.
Nhìn Phiền Lung Ấn bay về phía mình, Lục Châu xuất chưởng, thủ ấn hình năm ngón tay bay ra kẹp lấy Phiền Lung Ấn.
Trên vách đá, Dư Trần Thù cũng nhanh chóng nhảy ra ngoài, bộ dạng tiêu sái thong dong lúc trước đã biến thành chật vật đầy bụi đất, trên thân đều là vết máu.
Dư Trần Thù bay về phía Phiền Lung Ấn, hai tay giang ra. Ông.
Pháp thân xuất hiện.
Hai người chiến đấu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Dư Trần Thù gọi ra pháp thân. Pháp thân hồng liên cao hai mươi trượng không có màu đỏ thuần như người khác mà là màu đỏ sậm như huyết tương.
Đất cát trên người Dư Trần Thù bị cương khí chấn bay, Thương Long Thương rơi trên mặt đất được triệu hồi trở về.
Dư Trần Thù bỗng nhiên phun một ngụm máu lên thân thương, nguyên khí rung động, Thương Long Thương vốn đã bị cong vẹo đột nhiên biến thẳng trở lại, đường vân trên thân thương phát sáng lên.
Đám tu hành giả đứng xa xa quan sát đều kinh hãi không thôi.
“Đạo văn khắc vào thân vũ khí?”
“Ngươi nói thế là sao?”
“Đạo văn là một loại trận pháp thường khắc trên bình chướng hoặc đại trận thủ thành. Nếu khắc vào vũ khí thì đòi hỏi kỹ năng rèn và tu vi cực cao. Bên trong Thương Long Thương hẳn là có Hoả Linh Thạch. Hoả Linh Thạch phối hợp với đạo văn có thể giúp vũ khí biến thành hồng cấp trong một khoảng thời gian ngắn!”
“Còn có thể làm như thế?” Đám người kinh ngạc.
“Muốn làm như vậy phải trả giá rất lớn. Hoả Linh Thạch vốn là vật phẩm dùng để đề thăng phẩm chất vũ khí, nếu dùng theo cách này sẽ khiến vũ khí đó bị tổn hại. Sau khi sử dụng hết năng lượng trong Hoả Linh Thạch, Thương Long Thương e là sẽ tuột xuống thiên giai.”
“Chậc chậc… nội tình của Thiên Vũ Viện thật khiến người ta khó mà tin nổi.”
“Cứu Thiên Viện trước kia đã tạo ra vô số vũ khí, trừ một số món đã được sử dụng thì số còn lại hẳn là đều nằm trong tay Dư Trần Thù.”
Tu hành giả kia chợt nhớ đến một thứ, vội hỏi: “Nghe nói vũ khí hoàn mỹ nhất của Cứu Thiên Viện tên là Cửu Huyền Cầm, về sau lại bị mất đi?”
“Hẳn là do Lạc Tuyên mang đi. Đáng tiếc chưa từng có ai được tận mắt nhìn thấy bộ dáng của Cửu Huyền Cầm.”
Cùng lúc đó.
Lục Châu vốn định thu Phiền Lung Ấn, nhưng nó vẫn một mực giãy giụa không thôi. Rốt cuộc Phiền Lung Ấn biến lớn gấp mấy lần, phá vỡ thủ ấn của Lục Châu.
Dư Trần Thù cầm Thương Long Thương “hồng cấp” trong tay, phối hợp với Phiền Lung Ấn bay về phía Lục Châu.
Thấy Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, Dư Trần Thù lạnh lùng nói: “Ta sẽ không tái phạm sai lầm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận