Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 610

Hải Loa kinh ngạc nhìn về phía mật thất, khom người chào: “Sư phụ.”
Phía mật thất không đáp lời, mọi thứ trở lại yên tĩnh như trước.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn quanh mấy lần, trong lòng lại âm thầm oán thán, sư phụ thần thông quảng đại không chỗ nào không biết, nói gì người cũng nghe được. Về sau vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.
Hắn bò dậy, nháy mắt nói với Hải Loa: “Sư huynh dẫn muội tới hậu sơn.”
“Hậu sơn?”
“Hậu sơn yên tĩnh, thích hợp tu hành. Muội chỉ mới ngưng tụ được ba đạo kiếm cương lớn bằng bàn tay, vẫn còn chưa đủ. Sư huynh sẽ dạy muội cách ngưng tụ ra đạo kiếm cương thứ tư.”
“Đạo thứ tư?”
Hải Loa gãi đầu, lại mở lòng bàn tay ra.
Ông !
Nguyên khí rung động, từng đạo kiếm cương xuất hiện trong tay nàng, không nhiều không ít, vừa vặn bốn đạo kiếm cương.
Sắc mặt Chư Hồng Cộng cứng đờ, hắn không biết nên nói cái gì nữa. Cho đến khi Hải Loa nắm tay lại, kiếm cương tiêu tán thì hắn mới hoàn hồn.
Hải Loa nói: “Bát sư huynh, ta muốn học cách ngưng tụ ra nhiều kiếm cương như vừa rồi huynh làm ấy.”
Chư Hồng Cộng lộ vẻ xấu hổ, quay đầu rời đi.
“Bát sư huynh? Làm sao mới ngưng tụ được kiếm cương lớn hơn nữa?”
“Lần sau, để lần sau đi…”
“Bát sư huynh, ta muốn học. Bát sư huynh đừng chạy mà! Làm sao mới ngưng tụ ra được kiếm cương ngập trời?”
Chư Hồng Cộng lại bước nhanh hơn. Hải Loa đuổi theo. Thân ảnh hai người dần dần biến mất ở đằng xa.
Minh Thế Nhân lúc này mới thò đầu từ trên cành cây xuống, nhìn về phía hai người vừa rời đi, hắn thở phào nâng tay vỗ vỗ ngực: “Tốt quá, rốt cuộc không cần phải dạy tiểu tổ tông này nữa rồi…”
Ba tháng qua, từng vị sư huynh sư tỷ thay phiên nhau dạy bảo Hải Loa.
Ban đầu mọi người làm rất tốt công việc dạy trẻ. Thế nhưng càng về sau bọn họ càng phát hiện, Hải Loa không chỉ có thiên phú đáng sợ, cần mẫn hiếu học mà nàng còn rất thích nghiên cứu tìm tòi. Cho dù là vấn đề gì nàng đều thích hỏi cho đến cùng, hỏi đến mức đối phương phải đập nồi dìm thuyền.
Cứ thế, từ Đoan Mộc Sinh tới Chiêu Nguyệt đều bị nàng tra tấn đến mức không muốn sống nữa.
Ngay cả tên nhân tinh như Minh Thế Nhân cũng không trốn thoát cái đuôi lẵng nhẵng này.
Lúc này hiếm thấy mới được thoải mái, hắn vươn vai ngáp một cái, tự nhủ: “Đánh một giấc thôi.”
Vừa nói dứt lời, giọng nói của Hải Loa lại vang lên bên tai: “Tứ sư huynh, huynh tiếp tục dạy ta đi. Ta muốn ngưng tụ được thật nhiều kiếm cương.”
Bịch! Minh Thế Nhân từ trên cành cây ngã sấp xuống đất.
Đúng lúc này một nữ đệ tử từ dưới chân núi vội vã đi lên, thấy Minh Thế Nhân và Hải Loa đang đứng trước đại điện lập tức khom người chào: “Tham kiến tứ tiên sinh, tham kiến thập tiên sinh.”
Minh Thế Nhân đánh ra một chưởng xuống đất, thân hình lăng không xoay chuyển rồi đứng thẳng người dậy, thản nhiên nói: “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
“Dưới chân núi có người cầu kiến.”
Minh Thế Nhân nghi hoặc. Từ khi sư phụ bế quan, các đệ tử Ma Thiên Các không ai ra ngoài. Sau khi bình chướng Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái bị đánh vỡ, các đại tông môn đều nghỉ ngơi dưỡng sức, không kẻ nào dám đến gây sự.
Sao bây giờ lại có người đến Ma Thiên Các?
“Tiểu sư muội, muội tự tu luyện đi, sư huynh có việc rồi.” Minh Thế Nhân nói.
“Vâng.” Hải Loa ngoan ngoan xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân tung người bay lên, phi hành xuống chân núi xem xét.
Vừa tới nơi, hắn đã nhìn thấy một người mặc trang phục thái giám đứng bên ngoài bình chướng Kim Đình Sơn.
Người đó chính là công công Lý Vân Triệu, thân tín của Thái hậu.
“Tứ tiên sinh, đã lâu không gặp.” Lý Vân Triệu hành lễ.
“Là ngươi?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi: “Lá gan không nhỏ nha, lại còn dám tới Ma Thiên Các?”
Lý Vân Triệu lộ vẻ mặt khó xử, thở dài nói: “Ta cũng không muốn đến đâu, nhưng vì minh chủ, không thể không đến.”
“Có việc gì cứ nói thẳng, ta bận lắm không có thời gian nói nhảm với ngươi.” Minh Thế Nhân phẩy tay.
Lý Vân Triệu bèn nói: “Ta có thể gặp mặt Các chủ được không?”
“Không được.”
Lý Vân Triệu tiếp tục nói, không cần mặt mũi: “Ta có chuyện cực kỳ quan trọng, chỉ có thể nói ở trước mặt Các chủ…”
Thấy hắn khăng khăng không nói chính sự, Minh Thế Nhân xoay người đi vào trong bình chướng. Lằng nhà lằng nhằng, mặc kệ ngươi.
“Đừng đừng đừng…” Lý Vân Triệu vội vàng giữ Minh Thế Nhân lại. “Thái thượng hoàng muốn gặp mặt Các chủ.”
Thái thượng hoàng?
Lão gia hoả này không phải đã băng hà từ lâu rồi sao?
Minh Thế Nhân bỗng nhiên xoay người, toàn thân bộc phát cương khí đánh về phía Lý Vân Triệu.
Phanh phanh phanh!
Lý Vân Triệu không ngờ Minh Thế Nhân lại đột nhiên công kích mình, vội nâng tay đón đỡ, trên bàn tay phóng ra chưởng ấn màu vàng kim ngăn lại công kích của Minh Thế Nhân.
Lý Vân Triệu vừa lui vừa nói: “Tứ tiên sinh hiểu lầm! Thái thượng hoàng vẫn còn sống, trước đây tuyên bố ngài băng hà là chuyện bất đắc dĩ của hoàng thất thôi…”
Ầm!
Hai bàn tay va chạm nhau, song phương đồng thời lui lại ba bước.
Lý Vân Triệu thầm giật mình, dù gì hắn cũng là cao thủ đại nội, là Nguyên Thần cảnh thất diệp bên cạnh Thái hậu, vậy mà bây giờ lại bị Minh Thế Nhân ép lui ba bước.
Minh Thế Nhân ổn định thân hình, trong lòng thầm mắng, tên thái giám chết bầm này đúng là rất mạnh.
“Vĩnh Thọ hoàng đế còn sống?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Vân Triệu vội vàng giải thích. “Trước kia quan hệ giữa tôn sư và Thái thượng hoàng rất tốt, nay tuổi tác của ngài đã cao, trước phút lâm chung muốn gặp mặt Các chủ một lần.”
“Gia sư không rảnh.”
Minh Thế Nhân thành thật nói.
Sắc mặt Lý Vân Triệu cứng đờ một lát rồi đáp: “Thái thượng hoàng nói nếu Các chủ không phiền, ngài ấy sẽ tự mình đến bái phỏng.”
Minh Thế Nhân khẽ giật mình. “Đã nói gia sư không rảnh, ngươi không hiểu tiếng người hả?”
Lý Vân Triệu bất đắc dĩ nhìn quanh một chút rồi vẫy vẫy tay ra hiệu Minh Thế Nhân lại gần.
Minh Thế Nhân hiểu ý bước tới.
Lý Vân Triệu ghé vào tai Minh Thế Nhân nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Minh Thế Nhân lập tức biến hoá.
“Thật sao?” Minh Thế Nhân không thể tin nổi.
“Thật đấy.” Lý Vân Triệu khom người nói: “Ta là người bên cạnh Thái hậu, nhớ tới ân tình ngày xưa mới nói những lời này, tứ tiên sinh cứ coi như ta chưa nói gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận