Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1229

“Lục tiền bối, Diệp Lưu Vân đã chết, ngài cần gì phải tính toán với một kẻ đã chết?” Triết Biệt Ly miễn cưỡng nói.
“Ý của ngươi là lão phu phải cam chịu nuốt giận?”
Đại lão nói chuyện đừng gài bẫy người khác như thế có được không? Biểu tình trên mặt Triết Biệt Ly đã trở nên vặn vẹo.
Lục Châu lại nói tiếp: “Diệp Lưu Vân thủ đoạn kinh người, lão phu trong lúc sơ ý, vì để bảo vệ mình nên đã lãng phí một viên Hải Hồn Châu.”
“Hải Hồn Châu không phải là đồ vật của Hắc Tháp sao?”
Triết Biệt Ly vừa nói ra câu này đã lập tức hối hận. Đây còn không phải là tự mình thừa nhận có biết thứ này?
Đúng là lắm mồm mà!
Thẩm Tất nói: “Vật này đã thuộc về Các chủ từ lâu.”
Triết Biệt Ly đáp: “Hắc Diệu liên minh nguyện ý cung cấp thêm một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch để bù đắp tổn thất cho Lục tiền bối.”
Lục Châu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triết Biệt Ly bằng ánh mắt thâm thuý đầy tang thương.
Ngươi đang đuổi ăn mày sao?
“Lục tiền bối, Hắc Diệu liên minh thật sự không có nhiều tinh hoa Hắc Diệu Thạch, thứ này cực kỳ trân quý, cho dù là Hắc Tháp cũng không lấy ra được hơn mười phần!” Triết Biệt Ly giải thích.
Lục Châu vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Sắc mặt Triết Biệt Ly khó coi vô cùng.
“Ta… ta… Nhiều hơn nữa thì ta không còn quyền quyết định đâu.” Giọng hắn trở nên run rẩy.
Thẩm Tất cười nói: “Vậy vừa rồi ngươi còn khoác lác làm gì, còn bảo là có thể tự mình làm chủ. Vẫn nên bảo Minh chủ các ngươi ra đây thì hơn… Nếu không phải tính tình Các chủ dễ nói chuyện thì ngươi còn mạng ngồi ở chỗ này?”
Thấy biểu tình Triết Biệt Ly thống khổ không thôi, Thẩm Tất cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Có đại thụ làm chỗ dựa, tha hồ mà hóng mát!
“Được!” Triết Biệt Ly vỗ mạnh xuống bàn, cắn răng nói. “Năm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Hắc Diệu liên minh không có đủ số lượng này, nhưng chúng ta sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm. Mong Lục tiền bối cho thêm chút thời gian.”
Lục Châu hài lòng vuốt râu, nhân tiện nhắc nhở: “Đừng quên trước đó đã có mười phần.”
“Vâng.” Triết Biệt Ly nắm chặt tay, đau thấu tim gan.
“Rất tốt.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy. “Lão phu cho ngươi ba ngày.”
Nói xong, không đợi Triết Biệt Ly đáp lời, Lục Châu đã chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện.
Thẩm Tất lập tức lệnh cho người mang cáng cứu thương đi theo.
Vu Chính Hải là người cuối cùng đứng dậy, đi tới trước mặt Triết Biệt Ly vỗ vỗ bả vai hắn. “Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên ta thấy gia sư nhân từ như vậy. Ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng.”
Triết Biệt Ly còn có thể nói cái gì? Hắn chỉ có thể nặn ra nụ cười miễn cưỡng hết sức.
Vu Chính Hải đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này…
Bên ngoài đại điện đột nhiên xuất hiện một thân ảnh đang bay lướt tới. Thân ảnh cất tiếng cười to:
“Nghe nói một trong ngũ hổ đại tướng Triết Biệt Ly có kiếm thuật nhất lưu, để ta xem ngươi có đỡ nổi một kiếm của Gia Luật Sở Nam ta hay không?”
Thân ảnh bay vọt tới với tốc độ nhanh như thiểm điện, tay phải cầm kiếm đâm thẳng về phía trước. Khoảng không bị mũi kiếm xé rách trở nên vặn vẹo tạo thành hình mũi khoan.
Thẩm Tất kinh ngạc hô lên: “Thất Tinh Kiếm.”
Gia Luật Sở Nam không hề dừng lại, ánh mắt quét xuống đám người bên dưới, cuối cùng dừng lại trên bộ trường bào Lục Châu mặc.
Chính là ngươi!
Trong đại điện truyền ra tiếng kinh hô: “Dừng tay!”
Ngươi bảo ta dừng thì ta phải dừng sao? Đừng có mơ.
Gia Luật Sở Nam cầm kiếm lao tới trước mặt Lục Châu. Ngoại trừ Thẩm Tất và Vu Chính Hải tỏ ra bình tĩnh thì những người khác đều ngừng thở, thấp thỏm nhìn về phía Gia Luật Sở Nam.
Lục Châu đột nhiên nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện lam sắc quang mang tạo thành một vòng xoáy cỡ nhỏ.
Xoẹt !
Mũi kiếm đâm thẳng vào vòng xoáy trong lòng bàn tay Lục Châu rồi bị đình trệ.
Thân ảnh Gia Luật Sở Nam nằm ngang song song với mặt đất, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
“Dừng tay, mau dừng tay! Ta mới là Triết Biệt Ly! Gia Luật huynh, mau mau dừng tay!” Triết Biệt Ly điên cuồng chạy ra ngoài đại điện.
Gia Luật Sở Nam cười nói: “Hắc Diệu liên minh từ bao giờ lại có cao thủ thế này?”
Lục Châu nhíu mày. Hắn mà lâm vào thế giằng co thì làm sao ăn nói với mọi người, lập tức phát tiết Thái Huyền chi lực.
“Làm càn!”
Lòng bàn tay Lục Châu đẩy tới, dùng chưởng ấn đối cứng với Thất Tinh Kiếm.
Ầm!
Thất Tinh Kiếm bị bắn ngược ra sau. Gia Luật Sở Nam trở tay không kịp, hoàn toàn không ngờ lực lượng của đối phương đột nhiên biến lớn mấy lần.
Thất Tinh Kiếm rời khỏi tay Gia Luật Sở Nam, chuôi kiếm mang theo dư lực của chưởng ấn đánh mạnh vào ngực hắn.
Phốc!
Gia Luật Sở Nam lăng không xoay ba vòng mới rơi xuống mặt đất.
Loảng xoảng… Thất Tinh Kiếm cũng rơi xuống theo.
Một chiêu kết thúc.
Lục Châu kinh ngạc. Không ngờ thanh kiếm này có thể ngăn cản lực lượng mạnh mẽ của Thái Huyền chi lực?
Ngón tay Lục Châu co lại, Thất Tinh Kiếm vù vù rung động bay vào tay Lục Châu.
Gia Luật Sở Nam bị một chưởng vừa rồi đánh đến ngơ ngác.
Người cũng ngơ ngác không kém còn có Triết Biệt Ly.
Lục Châu cầm Thất Tinh Kiếm xem xét một chút rồi đưa cho Vu Chính Hải, sau đó nhìn Gia Luật Sở Nam, hờ hững nói:
“Triết Biệt Ly nói tu vi của ngươi không kém Phiền Nhược Tri bao nhiêu, nhưng tu vi này… quả thật là kém rất xa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận