Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1119

“Vậy thì có chút hy vọng, nhưng cần thời gian… Nếu có thể lấy được một số bản vẽ và phương thức cung cấp năng lượng thì sẽ dễ làm hơn rất nhiều.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu trầm mặc. Sao ngươi không nói là cho ngươi một cái làm mẫu luôn đi?
Nhưng điều này cũng nhắc nhở Lục Châu, những thứ này có thể nhờ Nhan Chân Lạc tìm kiếm xem sao.
“Chuyện phù văn thông đạo, vi sư giao cho ngươi. Những thứ ngươi cần vi sư sẽ nghĩ biện pháp.” Lục Châu nói.
Tư Vô Nhai cực kỳ mừng rỡ: “Vâng.”
“Ngoài ra chuyện hôm nay đừng để lộ ra ngoài, vi sư không thích phô trương thanh thế.” Lục Châu căn dặn.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Khi hai thầy trò vừa định quay về, chợt phát hiện đằng xa có bốn tên Hắc Ngô Vệ đang sững sờ nhìn bọn hắn.
Lục Châu nhíu mày. Hắn đã dùng hết thẻ Một Kích Chí Mạng và Miễn Dịch Sát Thương, làm sao mà đánh tiếp? Chẳng lẽ lại phải mua thêm?
Mà không đúng, trông nhóm Hắc Ngô Vệ có vẻ đang rất sợ hãi, hình như còn định quay đầu chạy trốn. Lục Châu bèn cao giọng nói:
“Vũ đại nhân của các ngươi đã bị lão phu giết chết… Các ngươi còn dám làm càn?”
Tư Vô Nhai hỏi chấm? Chấm hỏi?
Sư phụ vừa mới nói không thích phô trương thanh thế kia mà?
Toàn thân đám Hắc Ngô Vệ run rẩy, trường kích trong tay cũng suýt rơi xuống.
Mây mù trên bầu trời che khuất tầm mắt nên lúc nãy bọn hắn không nhìn rõ được gì, chỉ thấy một đạo sấm sét đánh xuống, sau đó bầu trời khôi phục bình tĩnh. Thẩm Phán Giả đại nhân hẳn là đã thông qua phù văn thông đạo mà quay trở về hắc liên rồi…
Giả, lời này nhất định là giả, phải trấn định, không được hốt hoảng. Vũ đại nhân sao có thể bị lão nhân này giết chết được!
Bọn hắn đã giao thủ với Lục Châu, nếu dốc toàn lực cũng có thể thắng được, làm sao có thể so sánh với cường giả tám Mệnh Cách!
Bọn hắn nhất quyết không tin.
Tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ đột nhiên phát hiện hắc sắc phù chỉ đeo bên hông truyền tới động tĩnh. Hắn lấy phù chỉ ra vạch một cái, phù chỉ thiêu đốt hoá thành một trang giấy, bên trên viết một câu:
“Mệnh thạch của Thẩm Phán Giả đại nhân Vũ Quảng Bình đã tắt, mau đi điều tra.”
Tên đội trưởng trợn to mắt, bàn tay run lên. Tên đội trưởng còn lại cảm thấy dị thường bèn cầm lấy tờ giấy, chăm chú đọc.
“A!”
Hai tên Hắc Ngô Vệ còn lại vội vàng đọc, sau khi đọc xong cũng chấn động không thua gì hai vị đội trưởng. Vũ Quảng Bình… thật sự chết rồi!
Mà kẻ giết người đang đứng cách bọn hắn không xa, nhìn bọn hắn chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực. Trong lòng bọn hắn không khỏi cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Lục Châu nói nhỏ một tiếng: “Theo sát vi sư, không được tự ý hành động.”
“Vâng.”
Trên mặt Tư Vô Nhai hiện vẻ thong dong, đi theo sư phụ phi hành về phía bốn tên Hắc Ngô Vệ, đến cách bọn hắn mấy chục mét mới dừng lại.
Lục Châu nhìn bốn người, ánh mắt kia như đang nói, còn chờ lão phu đến mời các ngươi hay sao?
Bốn tên Hắc Ngô Vệ không phải người ngu, trong lòng hoảng hốt nhưng vẫn bay đến gần Lục Châu, đôi bên chỉ cách nhau mười mét. Một khắc trước, hai phe vẫn còn là tử địch chém giết nhau, bây giờ lại như cố nhân trùng phùng.
“Muốn sống?” Lục Châu mở miệng hỏi.
“Nếu không muốn, bọn ta sao phải tự làm mình bị thương.” Bốn người che ngực đáp.
“Nếu muốn sống thì lão phu hỏi, các ngươi đáp.”
Bốn tên Hắc Ngô Vệ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.
Lục Châu hỏi: “Ngươi tên gì?” Hắn chú ý thấy trong đám Hắc Ngô Vệ có một người luôn dẫn đầu hành động.
“Tại hạ là Thẩm Tất, tiểu đội trưởng Hắc Ngô Vệ.” Thẩm Tất thành thật đáp.
“Người vừa rồi chính là Thẩm Phán Giả?”
“Đó là Thẩm Phán Giả của Hắc Tháp nghị hội, Vũ Quảng Bình đại nhân.”
Lục Châu trầm mặc.
Thẩm Tất hiểu ý, cũng ý thức được ở trước mặt cao nhân mà gọi Vũ Quảng Bình là đại nhân thì không thích hợp, bèn tiếp tục nói:
“Vũ Quảng Bình là thành viên của phái Cấp Tiến, từ hơn một ngàn năm trước đã ủng hộ kế hoạch thanh trừ quét dọn hồng liên giới nhưng bị phái Duy Trì phản đối. Hơn ba trăm năm trước hắn tham dự kế hoạch Thái Hư, là một trong số ít tu hành giả còn sống sót. Từ sau kế hoạch Thái Hư, Vũ Quảng Bình càng lúc càng táo tợn, đây là lần đầu tiên hắn đến hồng liên giới chấp hành nhiệm vụ.”
Mới đến ngày đầu tiên đã tèo rồi?
Chịu thôi, lão phu không giết hắn thì hắn sẽ giết lão phu. Mạnh được yếu thua, không trách được ai.
“Kế hoạch Thái Hư?” Lục Châu hỏi.
Thẩm Tất nhìn quanh, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng nói ra: “Trước kia Hắc Tháp nghị hội liên hợp với vương thất tạo thành Hắc Diệu Liên Minh, chọn lựa ra tinh anh để đi đến bí ẩn chi địa tìm kiếm hạt giống Thái Hư. Đây là kế hoạch tuyệt mật, ta chỉ tình cờ nghe được các trưởng lão đề cập tới, ta đã dùng mọi cách để nghe ngóng nhưng đám trưởng lão này một chữ cũng không hé răng nữa.”
Tư Vô Nhai nghi ngờ hỏi: “Ngươi biết rõ về hạt giống Thái Hư?”
“Nghe nói là một loại chí bảo có lợi cho việc tu hành, thứ này chỉ tồn tại ở bí ẩn chi địa. Có được vật này tu hành giả sẽ khai được ít nhất tám Mệnh Cách. Chỉ là… ta hoài nghi đây là lời nói dối. Ông trời tạo ra quy tắc tu hành cho con người, sao lại cho phép kẻ khác đi đường tắt?” Thẩm Tất nói ra quan điểm của mình.
Tư Vô Nhai cười nói: “Vậy các ngươi nhìn ta xem, thấy thế nào?”
Trên thân ta có khí tức Thái Hư đây, các ngươi đều bị mù hay sao?
Thẩm Tất nhìn Tư Vô Nhai một lượt rồi gật đầu nói: “Các hạ tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, nếu ta đoán không lầm thì các hạ tu luyện công pháp Nho môn?”
Tư Vô Nhai nghẹn họng.
Ta không cần ngươi vỗ mông ngựa! Được rồi, ít ra cũng hiểu được đám người này không biết trên người hắn có khí tức Thái Hư.
Lục Ly biết, Đế Giang biết, Vũ Quảng Bình biết… Như vậy chỉ có toạ kỵ đặc thù và tu hành giả tu vi cao thâm mới biết rõ?
“Ta không chỉ tu công pháp Nho môn, còn tu cả Phật môn và Đạo môn.” Tư Vô Nhai trả lời hắn xong lại hỏi: “Vậy ngươi biết cách đi tới bí ẩn chi địa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận