Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1344

“Mệnh Cách thú cao giai, cho dù toàn bộ hoàng liên giới cũng không phải là đối thủ của nó. Trên người ngươi có khí tức Thái Hư, dù nằm một chỗ tu vi cũng sẽ tăng trưởng, sớm muộn gì ngươi cũng mang tai hoạ đến cho bọn hắn.” Lục Ly nói.
Chư Hồng Cộng không muốn rời khỏi nơi này, nhưng vị trí hoàng liên giới đã bị Đại Minh biết được, có tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa gì.
“Vậy sau này ta còn có thể trở về không?”
“Đương nhiên là có thể. Sau này chúng ta có thể tạo ra phù văn thông đạo ở đây. Hắc Tháp có phù văn sư, ta sẽ nhờ bọn họ hỗ trợ. Hơn nữa khí tức Thái Hư trên người ngươi đã bị ta ẩn tàng, đừng có khoe khoang ra ngoài đấy.” Lục Ly tận tình khuyên bảo.
Chư Hồng Cộng biết Lục Ly rất chiếu cố mình.
“Sau khi trở về, ngươi hãy ở lại kim liên giới. Kim liên giới rất yếu, ta sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp ngươi. Nếu sư phụ ngươi không dạy được ngươi thì để ta dạy.” Lục Ly nói.
“Lại nữa.”
Lời này Chư Hồng Cộng đã nghe đến phát chán.
“Không nói nữa, khoảng thời gian này ngươi hãy ổn định lại cảnh giới trước đã, ta cũng phải giải quyết vấn đề nơi này cho ổn thoả, sau đó ngươi theo ta trở về.”
Thời gian như thoi đưa, nửa năm trôi qua.
Tại Phong Minh Đảo, cả trăm ngàn đệ tử Hồng Giáo đứng đầy trên đảo, trên không trung còn có phi liễn lăng không lơ lửng.
Đại Khánh hoàng đế nắm chặt tay Chư Hồng Cộng nói:
“Hiền đệ, chuyến này ngươi đi đến bao giờ mới quay trở về?”
Chư Hồng Cộng rút tay về. “Ta chỉ ra ngoài chơi một chút, lúc nào cũng có thể trở về.”
“Vậy hiền đệ tuyệt đối đừng quên nơi này, vị trí Thánh chủ trẫm vẫn sẽ giữ lại cho đệ.”
“Mấy năm nay khổ cực các ngươi rồi.” Chư Hồng Cộng nói.
“Đều là việc nhỏ. Hơn nữa, bốn vị hoàng muội của trẫm, ngươi đã cân nhắc chưa…”
“Khụ khụ khụ…” Lục Ly ho khan một trận.
Tái Hồng hoàng đế không khỏi xấu hổ.
Chư Hồng Cộng nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, ta nhận hảo ý của ngươi là được rồi.”
“Hiền đệ bảo trọng.”
Chư Hồng Cộng nghiêm túc chắp tay nói với Tái Hồng: “Bảo trọng.”
Đào Cảnh và Hứa Vạn Thanh đồng thời bay tới. Bọn hắn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên Chư Hồng Cộng đến Phong Minh Đảo.
Đào cảnh nói: “Ngài đã từng nói, trong vòng năm năm sẽ giúp Hồng Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất giáo. Ngài làm được rồi… Nhưng nếu ngài rời đi, Hồng Giáo sau này phải làm sao?”
“Đương nhiên là để ngươi làm Giáo chủ.” Chư Hồng Cộng nói.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta đi.” Lục Ly có vẻ quả quyết hơn nhiều.
Chư Hồng Cộng ngồi trên lưng Đương Khang, toàn thân nó toả ra quang hoa nhàn nhạt. Hắn quay đầu nhìn đám người, cao giọng nói: “Đều trở về đi!”
Cả trăm ngàn đệ tử Hồng Giáo đồng loạt quỳ xuống hô vang:
“Cung tiễn Giáo chủ.”
Người không phải thánh hiền, ai có thể vô tình. Nhìn gương mặt đạm mạc của Lục Ly, Chư Hồng Cộng hỏi:
“Ông không thấy cảm động chút nào sao?”
“Ràng buộc càng ít, càng tiêu dao khoái hoạt. Ngươi không hiểu.” Lục Ly thở dài đáp.
Đương Khang đưa hai người bay vào Vô Tận Hải vô biên vô tận, không bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt.
Trước mặt toàn là biển xanh mênh mông vô bờ, Chư Hồng Cộng nói:
“Nếu lạc đường đến lục liên giới thì phải làm sao?”
“Sẽ không lạc đâu.” Lục Ly đáp, “Cách mỗi đoạn thời gian Hắc Tháp sẽ tiến hành kiểm kê nhân số thành viên một lần. Mệnh thạch của ta không tắt, bọn hắn sẽ lưu lại ấn ký trong Hắc Tháp để dẫn đường. Hơn nữa, trên đời này không có lục liên giới.”
“Sao ông chắc chắn được? Lúc trước ông cũng chưa từng thấy hoàng liên giới nha.”
“Lục liên cũng là thanh liên, thanh liên giới ẩn trong bí ẩn chi địa, là một nơi vô cùng mạnh mẽ. Ba mươi ngàn năm trước, nhân loại tử chiến với hung thú, người chết như rạ, bách tính lang bạt khắp nơi. Lục chân nhân hoành không xuất thế, trấn áp hắc liên giới, kết thúc thời đại chiến loạn kéo dài đến ngàn năm ở hắc liên. Thanh liên lui về trong bí ẩn chi địa, ngăn cách với thế giới bên ngoài, không còn qua lại nữa.”
“Sao toàn là họ Lục vậy? Một Lục các chủ rồi lại một Lục chân nhân… Đúng là khoác lác mà.” Chư Hồng Cộng lè lưỡi.
Lục Ly nghiêm mặt nói:
“Tổ tiên Lục gia ta không khoác lác. Khi về đến hắc liên, ngươi sẽ hiểu rõ sự vĩ đại của Lục chân nhân.”
“Được được được, ông nói gì cũng được hết.” Chư Hồng Cộng lười tranh cãi với hắn.
Đương Khang kêu lên mấy tiếng ụt ịt. Bọn hắn cố ý chọn ngày trời yên biển lặng để xuất phát. Mặt biển yên ả chỉ có gió nhẹ dập dờn, sóng biển cũng không lớn.
Lục Ly nói:
“Khi Vô Tận Hải không có sóng gió thì tương đối an toàn, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn yên ổn. Trên đường đi vẫn nên cẩn thận, đừng tuỳ tiện phát ra âm thanh. Nếu lần này lại gặp hải thú chi vương thì không ai cứu nổi ngươi đâu.”
“Yên tâm, ta sẽ cứu ông.” Sau khi đánh bại Vương Siêu, lòng tự tin của Chư Hồng Cộng đã lớn mạnh hơn nhiều.
Lục Ly không để ý tới hắn, khẽ nói: “Tăng tốc đi.”
Chư Hồng Cộng vỗ nhẹ vào Đương Khang, nó kêu lên ụt ịt rồi bay vụt đi như sao băng, khuất dạng vào trong mây trắng.
Trong động dung nham ở Thiên Luân hạp cốc.
Bị thiêu đốt suốt nửa năm, quần áo Lục Châu đã không còn lại bao nhiêu. Nhưng thân thể hắn trở nên tráng kiện hơn trước nhiều, khắp người ướt đẫm mồ hôi.
Hắn không thể nào ngờ được đã qua nửa năm mà vẫn chưa đột phá được Mệnh Quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận