Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2080: Đàm phán với Chấp Minh

Bạch Đế chỉ vào một cái động khổng lồ ở phía trước. “Nhảy xuống đây.”
Hai người chậm rãi nhảy xuống động, không gian bên dưới có đường kính hơn trăm trượng, ở dưới cùng đều là nước biển.
Lục Châu hỏi: “Chấp Minh ở trong động này sao?”
Bạch Đế lắc đầu, mỉm cười đánh ra một đạo quang hoàn ập xuống mặt nước biển. Ùng ục ùng ục… nước biển sôi trào.
“Kỳ thực Lục các chủ đã nhìn thấy Chấp Minh từ lâu rồi.”
“Hòn đảo thất lạc này chính là chân thân của Chấp Minh.”
Thế gian không hiểu nhiều về thiên chi tứ linh, kể cả Ma Thần. Ma Thần tuy đã gặp Chấp Minh hai lần nhưng đều là trạng thái hóa hình của nó, chưa từng nhìn thấy chân thân. Ai mà ngờ được hòn đảo nơi tộc nhân của Bạch Đế sinh sống lại chính là Chấp Minh!
Nhìn nước biển sôi trào khiến toàn bộ hòn đảo rung động không ngừng, mọi sinh linh trên đảo đều hốt hoảng lo lắng, Lục Châu mới hiểu được vì sao Bạch Đế lại không muốn để ai biết về chuyện Chấp Minh.
Đổi lại là Lục Châu thì Lục Châu cũng làm hệt như hắn. Bạch Đế phải bảo vệ lê dân bách tính, ba vị Chí Tôn và bạch bào tu hành giả bảo vệ Thất Lạc Chi Quốc, chỉ cần Chấp Minh xảy ra vấn đề thì vô số sinh linh sẽ đồ thán.
Bạch Đế thở dài nói: “Vừa rồi ba vị thần tôn mạo phạm, xin Lục các chủ thứ lỗi.”
Lục Châu lắc đầu đáp: “Lão phu biết phân rõ phải trái, việc này bỏ qua đi.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Đúng lúc này, một cột nước bắn lên không trung, trước mặt Lục Châu và Bạch Đế xuất hiện một đạo hư ảnh.
Soạt!
Trong huyệt động đen ngòm, một cái đầu thò lên từ dưới mặt nước trông như đầu một con rùa khổng lồ, tầm mắt đối diện với Lục Châu và Bạch Đế.
Đám bạch bào tu hành giả khom người hành lễ: “Bái kiến Chấp Minh đại nhân!”
Chấp Minh không làm ra bất kỳ động tác nào, chỉ yên lặng quan sát tình huống. Đối với hoàn cảnh xung quanh nó rất hiếu kỳ và nghi hoặc, tựa như đang ngủ say thật lâu bỗng bị người ta đánh thức.
Kỳ thực nó đã ngủ suốt một trăm ngàn năm qua, có thể không lâu sao?
Dò xét một lát, Chấp Minh mới mở miệng hỏi: “Bạch Đế, đánh thức ta làm gì?”
Bạch Đế nói: “Bản đế cũng không còn cách nào khác, có một việc quan trọng cần Chấp Minh chi thần giúp đỡ.”
“Việc gì?” Chấp Minh hỏi.
Lục Châu mở miệng nói: “Mượn một giọt tinh huyết của ngươi.”
Đám tu hành giả đứng đằng xa hoảng hốt nhìn Lục Châu. Yêu cầu của người này có phải hơi quá phận rồi không?
Chấp Minh nhìn về phía Lục Châu, chậm rãi nói: “Thế gian này đều ham muốn thân thể của bản thần, một trăm ngàn năm trôi qua rồi mà nhân loại vẫn chẳng thay đổi gì… Hầy.”
“Lão phu cần tinh huyết của ngươi để cứu người.”
“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người. Không ai có thể tránh thoát sinh tử, bản thần cũng thế…” Chấp Minh nói.
Lục Châu lắc đầu: “Người này khác biệt. Sự tồn vong của hắn liên quan đến thiên địa cân bằng, liên quan đến việc Thái Hư sụp đổ.”
“Hả?” Hai mắt Chấp Minh trợn trừng.
Lục Châu tiếp tục nói: “Người này đã khám phá được bí mật của thiên địa ràng buộc, tìm ra phương pháp phá giải ràng buộc, đạt được trường sinh.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ hòn đảo đều chấn động kịch liệt, phảng phất như sắp sụp đổ tới nơi.
Bạch Đế nhắc nhở: “Chấp Minh!”
Chấp Minh đã ý thức được động tác của mình hơi lớn, bèn bình ổn lại thân thể. Rất nhanh sau đó cả hòn đảo lại trở nên yên tĩnh.
“Chuyện này là thật?” Chấp Minh hỏi.
“Lão phu không nói láo.” Lục Châu vừa nói vừa nâng tay, Trấn Thiên Xử Đại Uyên Hiến lơ lửng xuất hiện, quang mang nở rộ xoay tròn giữa không trung.
Ba vị thần tôn kinh hô: “Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến?!”
“Vũ Hoàng tự mình thủ hộ nó, vì sao bây giờ lại nằm trong tay vị tiền bối này?”
Đám người nghị luận không thôi, ngay cả Bạch Đế cũng không ngờ được thứ này lại ở trong tay Lục Châu. Chẳng lẽ Lục các chủ cầm ngọc bài của bản đế lẻn vào Đại Uyên Hiến, lấy Trấn Thiên Xử đi?
Việc này căng nha…
Chấp Minh chi thần đương nhiên nhận ra thứ này, hai mắt nó híp lại, bình thản nói: “Còn chưa đủ để bản thần tin tưởng.”
“Vậy… này được không?”
Lục Châu cất bước đi về phía nó, lam liên nở rộ dưới chân. Trấn Thiên Xử biến mất, thay vào đó là Thời Chi Sa Lậu. Thiên Ngân trường bào rung động, một đạo hư ảnh lượn vòng bay ra ngâm lên một tiếng vang trời, lam sắc điện hồ bao phủ toàn thân, quang hoa lưu chuyển như điện.
Đôi mắt màu xanh lam nở rộ chấn nhiếp lòng người, mái tóc dài tung bay trong gió, toàn thân Lục Châu tản ra khí thế bức người, vô cùng uy nghiêm.
Cho dù Bạch Đế đã sớm đoán được thân phận của Lục Châu nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn rung động vô cùng, nhẹ giọng thì thào: “Quả nhiên là ngươi!”
Chấp Minh cũng rất kinh ngạc, trầm thấp nói: “Chủ nhân Thái Huyền Sơn?”
Nó biết rõ một trăm ngàn năm trước Ma Thần đã vẫn lạc, mà bây giờ Ma Thần tái hiện ở trước mặt nó, chứng tỏ một điều là hắn đã lĩnh hội được sinh tử, phá giải thiên địa ràng buộc.
Rất nhiều bạch bào tu hành giả run rẩy lùi về sau, trái tim đập thình thịch. Bây giờ bọn hắn mới hiểu được vì sao Bạch Đế lại dẫn người này tới tìm Chấp Minh.
Thì ra là hắn!
Lục Châu hờ hững nói: “Bây giờ tin chưa?”
Nói xong, Lục Châu thu hồi toàn bộ đặc thù của Ma Thần, trở lại như lúc trước.
Chấp Minh nói: “Ta có thể cho ngươi mượn một giọt tinh huyết, nhưng phải cho ta biết… làm cách nào để vĩnh sinh.”
Một giọt tinh huyết đối với Chấp Minh chẳng là tổn thất gì, nếu đổi được phương pháp vĩnh sinh thì nó lời to, đừng nói một giọt, mười giọt nó cũng cho.
Phải biết là, tên Côn Bằng kia cũng đang tìm kiếm phương pháp này nha! Nó không muốn thua Côn Bằng đâu!
Lục Châu nghe vậy, lườm nó một cái: “Một giọt e là không đủ.”
Đám bạch bào tu hành giả sợ hãi đến ngậm chặt miệng. Bạch Đế khẽ ho khan một tiếng, ra hiệu cho Lục Châu nể mặt hắn một chút.
Lục Châu quay đầu liếc Bạch Đế rồi nói: “Nếu Chấp Minh có thể vĩnh sinh, Thất Lạc Chi Quốc sẽ tồn tại vĩnh viễn, đây là việc có ích cho cả hai người các ngươi, ngươi không muốn sao?”
Bạch Đế như bừng tỉnh đại ngộ, trái tim run rẩy kịch liệt. Đúng nha, sao ta lại không nghĩ tới?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận