Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2143: Không mất mặt rồng

Nghe nhắc tới Ma Thần, Mạnh Chương lập tức không vui: “Hừ, ân oán giữa ta và Ma Thần đã thanh toán xong.”
“Nể mặt ta đi.” Ứng Long cười nói, “Ta đã nói với Ma Thần rồi, nhân loại và hung thú nên chung sống hoà bình mới phải, nhân loại ở cửu liên sẽ không làm khó hung thú, vạn vật sinh linh trong thiên địa lý ra nên đoàn kết đối kháng với tràng tai nạn này mới phải.”
Mạnh Chương kinh ngạc nói: “Ngươi thành chó săn cho Ma Thần từ bao giờ thế?!”
Ứng Long bực mình, cao giọng hô: “Chú ý lời của ngươi nha, ai là chó hả?!”
“Hắn là nhân loại ti tiện, chúng ta là long tộc cao quý, sao có thể đánh đồng?” Mạnh Chương nói.
“Im miệng!”
Ứng Long đột nhiên tức giận, thân thể hư hoá biến thành hình rồng gầm lên một tiếng, há miệng phun ra một vòng xoáy đánh về phía Mạnh Chương.
Cuồng phong tàn phá khắp nơi. Mạnh Chương cũng há mồm phun ra phong vũ, hai thần long giao chiến trên bầu trời khiến vô số hung thú bên dưới sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Sau mấy hiệp, Ứng Long từng bước chiếm cứ tiên cơ, long tức bao trùm Thôn Than, hàn ý cực hạn bức lui Mạnh Chương.
“Một tên thần quân nho nhỏ cũng dám chọc tức bản thần!” Dù hai bọn hắn vẫn chưa khôi phục tu vi nhưng cấp bậc của Ứng Long vốn hơn xa Mạnh Chương.
Khi đôi bên đang chiến đấu tới lúc kịch liệt nhất, thân thể nhỏ bé của Lục Châu đột nhiên xuất hiện đứng chắn giữa bọn hắn, nhàn nhạt lên tiếng: “Dừng tay.”
Ứng Long và Mạnh Chương lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm vào nhân loại nhỏ bé như con kiến, toàn thân đắm trong lam quang này.
“Ma Thần?” Mạnh Chương nhíu mày nói.
“Hắn không chịu nghe lời, bản thần phải giáo huấn hắn một trận.” Ứng Long hừ lạnh.
“Bây giờ là lúc cần dùng người, không nên ra tay quá trớn.” Lục Châu quay đầu nhìn về phía Mạnh Chương. “Kế hoạch người phát ngôn là biện pháp tốt nhất để hoà hoãn mối quan hệ giữa nhân loại và hung thú. Nếu ngươi muốn chết thì bây giờ lão phu có thể thành toàn cho ngươi.”
Mạnh Chương không nói gì, hắn có thể cảm giác được Ma Thần càng thêm cường đại hơn trước.
“Đại Uyên Hiến hẳn là đã xảy ra chuyện, nếu không nhanh chân lên thực hiện kế hoạch, đợi đến khi Thái Hư sụp đổ sẽ không màng đến bất kỳ quy tắc nào, đến lúc đó ngươi sẽ bị nện thành thịt nát.”
Mạnh Chương:
“Bản thần có thể tìm đến một vùng đất thất lạc.”
Ứng Long mắng: “Ngươi là thiên chi tứ linh, duy trì cân bằng trong thiên hạ là nhiệm vụ của ngươi, muốn lâm trận bỏ chạy sao?”
“Ừ đó thì sao? Đại nạn lâm đầu, thân ai nấy lo!” Mạnh Chương dấm dẳng nói.
“Lo cái rắm!” Ứng Long lại mắng: “Thái Hư sụp đổ, quy tắc vẫn lạc, ngươi cho rằng mình vẫn có thể tiếp tục sống sót?”
Hai vầng nhật nguyệt chậm rãi nhắm lại, Mạnh Chương hoá thành hình người xuất hiện trước mặt Lục Châu. Ứng Long cũng hoá lại thành người.
Mạnh Chương nói: “Không phá giải được ràng buộc thì ai cũng phải chết thôi!”
“Đã biết sẽ chết, vậy sao lúc mới sinh ra ngươi không tự sát luôn đi?” Ứng Long lườm hắn một cái.
Ầm ầm ầm!
Nơi xa lại truyền đến tiếng vang rung động. Lục Châu lấy phù chỉ ra thiêu đốt.
Trong hình ảnh, Tư Vô Nhai vừa nhìn thấy sư phụ đã nói ra một câu khiến hai đại thần long kinh hãi: “Sư phụ, không ổn rồi, Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến nứt ra!”
Lục Châu nhíu mày nói: “Đó là Thiên Khải Chi Trụ kiên cố nhất, theo lý thuyết phải chống cự đến cuối cùng mới đúng, vì sao lại sụp đổ trước?”
“Đồ nhi cũng rất hoang mang nên đang tìm hiểu tin tức, Đại Uyên Hiến lý ra không nên sập mới đúng, e là có người cố ý nhúng tay vào.”
Lục Châu nghĩ tới trận chiến giữa mình và Đồ Duy Đại Đế từng khiến Thiên Khải Chi Trụ Đôn Tang sụp đổ, bèn hỏi: “Có Đại Đế giở trò?”
“Việc này chưa thể khẳng định, cần phải điều tra kỹ càng mới nói được, nhưng mà…” Tư Vô Nhai nhẹ giọng nói, “Thật ra có điều tra cũng chẳng còn ý nghĩa gì, Thái Hư sụp đổ là điều tất nhiên. Vấn đề nghiêm trọng nhất lúc này là hung thú trong bí ẩn chi địa và Thái Hư đang di chuyển đại quy mô, nhân loại trong cửu liên đang gặp nguy hiểm. Nếu đồ nhi không tính sai thì vô số hung thú đang phát động tấn công lên toàn bộ cửu liên giới.”
Ứng Long nghe vậy lập tức nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau làm việc thôi.”
Thân ảnh loé lên, hắn bay tới tóm lấy cánh tay Mạnh Chương lôi đi: “Đi mau.”
Mạnh Chương ban đầu còn có chút không tình nguyện, bị Ứng Long năm lần bảy lượt kéo đi mới nhăn nhó rời khỏi Thôn Than.
“Thiệt là mất mặt quá sức…” Hắn lẩm bẩm nói.
Ứng Long thì thầm đáp lại. “Không sao, đang ở hình người, mất mặt người thôi, không mất mặt rồng.”
Lục Châu cắt đứt hình ảnh, cấp tốc mang theo hai đại thần long bay về phía phù văn thông đạo gần nhất.
Cùng lúc đó.
Tu hành giới cửu liên và tu hành giả Thái Hư đạt thành thống nhất, cùng nhau chung tay chống cự lại đám hung thú xâm chiếm lãnh địa. Đương nhiên bên cạnh đó cũng có một số tu hành giả Thái Hư ngạo mạn còn chút thành kiến không chịu hợp tác với cửu liên.
Tại kim liên giới, Mê Vụ Sâm Lâm và Nguyệt Quang lâm địa đã phủ đầy đủ loại phi cầm tẩu thú.
Tu hành giả kim liên đã dựng nên một phòng tuyến ở phía tây. Vô số người bay tới bay lui, không ngừng truyền về tin tức từ tiền tuyến.
“Thánh Thiên Các đã biết việc này chưa?”
“Đã có người đi báo, hoàng thất phái tinh binh tới tiền tuyến nhưng vẫn không đủ nhân lực, loại tình cảnh này chỉ có Chí Tôn mới trấn áp nổi.”
“Đừng diệt đi uy phong của chúng ta. Thực lực kim liên giới tiến bộ nhanh hơn các giới khác nhiều.”
Vừa nói xong, trên không trung có một đám phi cầm khổng lồ bay vọt tới, tấn công vào phòng tuyến của nhân loại.
Máu tươi bắt đầu nhuộm đỏ mặt đất, không rõ là của nhân loại hay hung thú. Cảnh tượng chiến đấu này cũng xuất hiện khắp cửu liên.
Ở hậu phương, Nam Cung Vệ quan sát tình hình chiến đấu, lo lắng nói: “Nhân lực không đủ.”
Một con cự thú đâm sầm vào tường thành.
Rắc !
Tường thành nứt ra, đám tu hành giả giật mình bay vọt lên không trung.
“Trận pháp không kiên trì được bao lâu nữa, Nam tông chủ, người của Thánh Thiên Các bao giờ mới đến vậy?” Một tu hành giả máu me khắp người hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận