Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 663

Tả Ngọc Thư lắc đầu nói: “Không đúng, cương phong vừa rồi không mạnh lắm, nhiều nhất chỉ cỡ tam diệp hoặc tứ diệp.”
“Đừng đoán mò nữa.” Phan Ly Thiên xoay người bước đi, tay cầm hồ lô rượu phe phẩy. “Ngã một lần phải khôn hơn, Các chủ có làm chuyện gì lão hủ cũng không thấy kỳ lạ. Các ngươi ngàn vạn lần đừng có tò mò.”
“Có lý.” Hoa Vô Đạo cũng xoay người rời khỏi Đông Các. Lãnh La và Tả Ngọc Thư cũng theo sau.
Ra khỏi Đông Các, bốn người dừng chân đứng lại.
“Hôm nay huynh trưởng tu hành hơi lạ, thôi thì… lão thân sẽ ở đây hộ pháp cho huynh trưởng.”
“Lão hủ cũng đứng đây nhìn xem.” Phan Ly Thiên nói.
Lãnh La và Hoa Vô Đạo phối hợp ăn ý, bốn người đứng thành một hàng ngang, xoay mặt nhìn về phía Đông Các.
Lục Châu nhìn ba mảnh liên diệp trước mắt, hài lòng gật đầu.
Theo dự đoán ban đầu, Lục Châu vốn định để dành điểm công đức để về sau khai diệp, nhưng hiện tại xem ra tu vi hắn tịnh tiến rất chậm.
Điểm công đức có thể tiếp tục tích luỹ, vừa tích luỹ vừa đề thăng tu vi cũng rất tốt, lại thêm bây giờ hắn đã là Nguyên Thần cảnh tam diệp, càng về sau muốn tự mình khai diệp sẽ càng mất nhiều thời gian.
“Mua Kim Liên Khai Diệp.”
[Ting ! tiêu hao 50.000 điểm công đức, thu hoạch được một phần Kim Liên Khai Diệp.].
“Sử dụng.”
Khác với vừa rồi tự mình khai diệp, lần này Lục Châu vừa động ý niệm đã cảm giác được một cỗ năng lượng thần kỳ đang rung động, bốn phía đều được nguyên khí nồng đậm bao phủ, nguyên khí nhanh chóng ngưng kết thành cương tụ vào một chỗ rồi rơi xuống pháp thân.
Vòng sáng năng lượng hình thành quanh pháp thân rơi thẳng xuống toà kim liên.
Soạt !
Một mảnh liên diệp lóng lánh kim quang từ từ sinh ra. Lục Châu chính thức trở thành Nguyên Thần cảnh tứ diệp!
Đồng thời Lục Châu cảm thấy đan điền khí hải trong cơ thể mở rộng ra gấp mấy lần, nguyên khí chứa đựng bên trong cũng tăng lên không ít.
Lục Châu mừng rỡ. Hắn không thiếu kỹ xảo và kinh nghiệm, cũng không thiếu lịch duyệt, thứ duy nhất hắn thiếu chính là nguyên khí.
“Tiếp tục. Mua Kim Liên Khai Diệp!”
[Ting ! tiêu hao 50.000 điểm công đức, thu hoạch được một phần Kim Liên Khai Diệp.].
“Sử dụng!”
Ngoài cổng Đông Các, ánh mắt bốn vị trưởng lão đã trở nên đờ đẫn.
“Vừa rồi có phải là ta đã hoa mắt không?” Hoa Vô Đạo nâng tay lên dụi mắt.
“Lãnh mỗ cũng nhìn thấy. Đúng là ba động khi khai diệp lại xuất hiện lần thứ hai!” Ngữ khí Lãnh La vô cùng chắc nịch.
“Khai diệp liên tục hai lần?” Tả Ngọc Thư nghi ngờ hỏi.
“Lão Phan, sao ngươi không nói gì cả?”
“Lão hủ vốn định nói khai diệp liên tục hai lần là chuyện cực kỳ hiếm thấy nhưng không phải là không có, nhưng tuyệt đối không thể có lần thứ ba. Có điều lão hủ sợ mình vừa nói xong Các chủ lại khai tam diệp, vậy chẳng phải rất mất mặt hay sao?”
Vừa dứt lời, từ Đông Các lại truyền đến một cỗ năng lượng quen thuộc.
Thật đúng là khai tam diệp!
Phan Ly Thiên choáng váng.
Ba người còn lại nhìn về phía Phan Ly Thiên như đang nhìn một lão già đần độn.
Cái suy nghĩ não tàn như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được?
Dù gì ngươi cũng từng là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo, nay lại là một trong tứ đại trưởng lão Ma Thiên Các, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cũng nghĩ không xong?
Các chủ đã là cửu diệp, còn khai diệp cái nỗi gì? Rõ ràng Các chủ không phải đang khai diệp mà là đang thử nghiệm một loại đồ chơi mới!
Ba người không thèm nhìn lão già đần độn Phan Ly Thiên nữa mà quay sang nhìn về phía gian phòng của Lục Châu.
Tả Ngọc Thư nói:
“Năm trăm năm trước, người người đều kính sợ, cho rằng lão thân là thiên tài tu hành của Nho môn, khi đó huynh trưởng còn chưa có thành tựu gì. Nhưng từ lúc đó lão thân đã nhìn ra huynh trưởng tuyệt đối không phải là vật trong ao. Ba trăm năm trước huynh trưởng đăng đỉnh tu hành giới, trở thành cường giả bát diệp, có thể thấy ánh mắt lão thân chuẩn xác dường nào… Điều duy nhất khiến lão thân tiếc nuối là lúc trẻ không hiểu chuyện, lại bỏ lỡ…”
“Dừng lại, dừng lại…” Phan Ly Thiên giơ tay lên. “Chuyện cũ năm xưa còn nói lại làm gì.”
“Lão thân nhất thời cảm khái, muốn nói về chuyện huy hoàng ngày xưa một chút, chẳng lẽ không được?”
Phan Ly Thiên đáp: “Thôi được, thôi được… ngươi tiếp tục đi.”
Lãnh La hết biết nói gì, chỉ có thể lườm Phan Ly Thiên một cái. Đáng đời ngươi đến giờ vẫn là cẩu độc thân!
Bị Phan Ly Thiên cắt ngang, Tả Ngọc Thư cũng mất hứng nói tiếp.
Bốn vị trưởng lão đều nhìn về phía Đông Các. Động tĩnh rốt cuộc dừng lại, Đông Các không còn xuất hiện năng lượng nào nữa.
Trong phòng, Lục Châu thoả mãn nhìn pháp thân và toà kim liên ngũ diệp trong tay mình.
Trong tu hành giới, vào Nguyên Thần cảnh mới được xem là nhập môn tu hành. Từ nhất diệp đến tứ diệp là tiểu tu hành giả, đến ngũ diệp mới trở thành đại tu hành giả.
Nói cách khác, hiện tại với tu vi Nguyên Thần cảnh ngũ diệp, Lục Châu đã chính thức là đại tu hành giả.
Bàn tay nắm lại, pháp thân tiêu tán.
Lục Châu hài lòng đứng dậy, sau đó đi đến bên bàn đọc sách xem bản đồ da dê cổ.
Tấm bản đồ không mở rộng diện tích, vẫn chỉ thể hiện toàn cảnh Đại Viêm, chỉ là trông rõ nét hơn.
“Nếu bản đồ da dê cổ thể hiện tin tức có liên quan đến Thiên Thư Tam Quyển thì manh mối tiếp theo có lẽ đang ở Đại Viêm.”
Nghĩ tới đây, Lục Châu thầm than một tiếng.
Đến nay hắn vẫn chưa biết thuỷ tinh cầu ký ức đang ở đâu, các mảnh ghép khác của Thiên Thư Tam Quyển cũng không có đầu mối.
“Không hỗ trợ tìm manh mối thì còn cần ngươi làm gì?” Lục Châu mắng tấm bản đồ một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng.
Kèn kẹt !
Cửa mở, Lục Châu chắp tay sau lưng đi ra khỏi cửa.
Bốn vị trưởng lão đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Các chủ, sau đó mặt ai nấy đều ngơ ngác.
Tuy rằng quần áo, phong thái và khí thế không có gì thay đổi nhưng mái tóc, ánh mắt và làn da của Lục Châu đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Bốn vị trưởng lão nhìn chằm chằm Lục Châu, vướng mắc trong đầu không cách nào lý giải.
“Đó là… đệ đệ của Các chủ?” Hoa Vô Đạo nói năng lộn xộn.
“Lão thân chưa từng nghe nói huynh trưởng có đệ đệ.”
“Lão hủ hoài nghi… người này là giả mạo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận