Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1409

Nói mới nhớ, trước đó hao tổn hơn hai ngàn năm thọ mệnh để nâng pháp thân lên Ngũ Khí Triều Nguyên chẳng phải là lãng phí muốn chết hay sao?!
Về sau tuỳ tiện tìm một chỗ sét đánh rồi đưa mặt ra là được, cần gì phải tiêu hao thọ mệnh để ảnh hưởng tới cái mạng già này?
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ thoáng qua đầu Lục Châu trong phút chốc. Dù sao nơi này nhờ có ba mươi ngàn đạo văn Bạch Tháp mới kích hoạt được trận thiểm điện kia, chẳng bằng đi tìm thánh vật tựa như Thanh Thiền Ngọc còn có lý hơn.
Công Tôn Viễn Huyền đứng đằng xa quan sát, không cách nào phân biệt được Lục Châu và Lam Hi Hoà đã chết hay chưa. Hắn chỉ có thể thấy Tinh Bàn của Lam Hi Hoà đầy vết máu và thân thể bất động vì bị thiểm điện đánh của Lục các chủ.
Trong đầu Công Tôn Viễn Huyền đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mình bị đánh giết một Mệnh Cách tại Bạch Tháp. Tim hắn đột nhiên gia tốc, huyết dịch trong cơ thể xao động rộn ràng, hô hấp trở nên trầm trọng. Còn cơ hội nào tốt hơn lúc này chứ?!
“Lên!”
Hắn ra lệnh một tiếng, đám tu hành giả lập tức lao về phía Bạch Tháp.
Lỗ tai Ninh Vạn Khoảnh khẽ động, quát lên: “Ngăn cản bọn hắn lại!”
Tất cả thành viên Bạch Tháp lập tức gọi ra pháp thân, đứng thành vòng tròn vây xung quanh Bạch Tháp ngăn cản đám người xâm nhập.
Đôi bên lao vào kịch chiến, cương khí bắn ra tung toé che khuất cả bầu trời.
Tu hành giả Đại Minh tuy không mạnh bằng tu hành giả Bạch Tháp nhưng số lượng lại rất đông. Có khoảng mười tu hành giả tránh được tầng phòng ngự của Bạch Tháp, bay thẳng về phía Lam Hi Hoà và Lục Châu.
“Sư phụ!” Diệp Thiên Tâm bay lên không trung, cương ấn như hồ điệp bay lượn đánh tới.
“Ngăn nàng ta lại!”
Hai tu hành giả Đại Minh chia binh đi đối phó Diệp Thiên Tâm.
Còn lại tám người lộ vẻ mừng rỡ điên cuồng, nhân lúc tia thiểm điện cuối cùng biến mất, kiếm trong tay đồng loạt đâm tới.
Đúng lúc này, Lục Châu cũng khôi phục tự do, hắn xoay người lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng màu u lam, trầm giọng nói:
“Thật to gan.”
Dưới chân Lục Châu xuất hiện lam liên, liên diệp toả ra màu xanh thăm thẳm. Một chiêu Pháp Diệt Tẫn Trí trong nháy mắt đã bắn bay tám tên tu hành giả.
Phanh phanh phanh…
Đám người phun máu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, run rẩy nói: “Hắn không có việc gì?!”
“Trốn! Trốn mau!”
Đám tu hành giả đang lao lên vừa nghe được hiệu lệnh, lập tức xoay người chạy trốn tán loạn.
“Lục lão ma không chết! Xong đời, xong đời…”
“Quốc sư đại nhân đâu? Quốc sư đại nhân!”
Nhưng làm gì còn bóng dáng Công Tôn Viễn Huyền.
Lục Châu không thèm truy kích. Hắn đang cảm thụ biến hoá của lam pháp thân. Lam pháp thân tuy cường đại nhưng cũng chỉ mới là Bát Pháp Vận Thông, khó có thể chèo chống nổi một chiêu của Thiên Giới Bà Sa. Một chiêu thần thông Thiên thư này sử dụng Thái Huyền chi lực trong cơ thể, lam pháp thân chỉ cung cấp một chút xíu lực lượng.
“Lam pháp thân còn cách Thiên Giới Bà Sa xa lắm.”
Thu hồi suy nghĩ, Lục Châu nhìn quanh bốn phía.
Đám tu hành giả Bạch Tháp đang truy kích tu hành giả Đại Minh, Lục Châu cũng không kinh ngạc. Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về phía Lam Hi Hoà.
“Hả?”
Lam Hi Hoà nhắm nghiền hai mắt, vết thương và vết máu trên người đã biến mất không còn dấu vết. Càng quỷ dị hơn là tinh khí thần của nàng ta mạnh hơn trước kia gấp trăm ngàn lần.
Tóc dài như liễu rủ, quang hoa lưu chuyển toàn thân, bạch sắc Tinh Bàn xoay tròn quanh người nàng như đang thủ hộ chủ nhân.
Lục Châu nảy sinh nghi hoặc. Chẳng lẽ Lam Hi Hoà cũng đạt được kỳ ngộ, hoặc là đã đột phá? Nhưng biến hoá của nàng rất quỷ dị…
Hắn cảm thấy nàng lúc này có vẻ thần bí và xa lạ.
Ba mươi ngàn đạo văn biến mất giữa không trung, bay trở về Bạch Tháp. Tu hành giả Bạch Tháp cũng đã trở về, ngẩng đầu nhìn bầu trời yên tĩnh không còn mây đen.
Trôi nổi giữa không trung cũng không phải là cách. Lục Châu đẩy ra một đạo kim chưởng về phía Lam Hi Hoà để mang nàng xuống.
Nhưng chưởng ấn vừa đến gần Lam Hi Hoà đã tiêu tán.
Kỳ quái.
Lục Châu lại đẩy chưởng, chưởng ấn lại tiêu tán.
Bỗng nhiên, Lam Hi Hoà mở bừng mắt, không nói một lời đánh ra một chưởng ấn cao trăm trượng về phía Lục Châu.
“Lam Hi Hoà!” Lục Châu trầm giọng quát, trong lòng bàn tay nở rộ lam quang.
Phanh!
“Tháp chủ!”
“Sư phụ!”
Đám người kinh hô, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trên bầu trời, không rõ đã phát sinh chuyện gì.
Bạch sắc chưởng ấn bị đánh xuyên, Lục Châu nhìn thẳng Lam Hi Hoà. Lam Hi Hoà thản nhiên nói:
“Ngươi quả nhiên lại biến cường.”
Lục Châu nhìn nàng chằm chằm, sau đó đưa ra kết luận: “Ngươi không phải Lam Hi Hoà.”
Hư ảnh Lam Hi Hoà loé lên, xuất hiện trước mặt Lục Châu, ánh mắt như nước. “Lam Hi Hoà là ta. Ta là Lam Hi Hoà… việc này không quan trọng.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn nàng, nhấn mạnh: “Việc này rất quan trọng.”
Lam Hi Hoà ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: “Có lẽ vậy… Ta đã nhớ ra tất cả.”
Nàng cúi đầu nhìn Bạch Tháp và thế giới trắng xoá xung quanh, ánh mắt lướt qua đám tu hành giả đang nhìn nàng bằng thái độ quan tâm lo lắng.
Nàng lại phất tay, Nhật Nguyệt Tinh Luân bay tới trước mặt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Lục Châu hỏi.
Lam Hi Hoà nhìn về phía Lục Châu, thở dài đáp:
“Nhân loại vẫn thích nội đấu như vậy, thích ngươi tranh ta đấu đến đầu rơi máu chảy. Mấy ngàn năm… ta chán rồi.”
Câu nói này càng khiến Lục Châu thêm nghi hoặc.
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả Bạch Tháp đều mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn chẳng hiểu nàng nói cái gì.
Bọn hắn rõ ràng cảm giác được thương thế của Lam Hi Hoà đã biến mất, thậm chí còn trở nên cường đại không biết bao nhiêu lần. Nhưng vì sao nàng lại nói vậy?
Lục Châu không thích kiểu nói chuyện vòng vòng vèo vèo này, nàng ta bây giờ hoàn toàn khác biệt với Lam Hi Hoà lúc trước.
“Lão phu hỏi lại ngươi lần nữa.” Lục Châu lên giọng.
Lam Hi Hoà nâng mắt nhìn hắn: “Trên người ngươi có sát khí. Nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả. Nói đúng ra, ta ở nơi này chỉ là một đạo hình chiếu mà thôi.”
“Hình chiếu?”
“Ngươi không tin? Vậy thì nhìn đi.” Lam Hi Hoà cúi đầu nhìn về phía lam y nữ hầu luôn đi theo nàng, nhẹ nhàng vung tay.
Lam y nữ hầu thở dài một tiếng, chủ động khom người, sau đó toàn thân phân giải thành từng điểm tinh quang, trôi về phía chân trời rồi biến mất không còn gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận