Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2021: Bộc lộ tài năng

“Kiếm thuật có thể tự học, nhưng kiếm ý rất khó bắt chước. Ngươi không gạt được ta.” Âu Dương Huấn Sinh nói.
Ngu Thượng Nhung nhướng mày cười: “Đã biết kiếm ý thâm thúy, vậy thì cúi đầu nhận thua đi.”
Ông !
Sau lưng Ngu Thượng Nhung xuất hiện một đạo kim hoàn. Trên kim hoàn có mười sáu mảnh liên diệp đang xoay vòng, sắc bén hơn lợi nhận!
Đám tu hành giả Thái Hư hoàn toàn ngây ngốc.
“Thập lục diệp! Cái gì thế này?!”
Tu hành giả Thái Hư và thập điện đều sôi trào. Mười sáu mảnh liên diệp trong giây lát nối thành một hàng, bám vào Trường Sinh Kiếm.
Vù!
Giữa hai tay Âu Dương Huấn Sinh truyền tới một tia khí tức vô cùng nguy hiểm.
“Không được!” Âu Dương Huấn Sinh lập tức buông tay, lui về sau.
Ngu Thượng Nhung thế như chẻ tre dùng tốc độ cực hạn đuổi tới.
Soạt!
Hai người đồng thời ngừng lại, ăn ý vô cùng!
Kiếm trong tay Ngu Thượng Nhung dừng lại cách người Âu Dương Huấn Sinh nửa tấc, một tiếng xẹt nhỏ vang lên, mũi kiếm thổi ra dư ba chém vào trường bào Âu Dương Huấn Sinh.
Chiến đấu kết thúc.
Vân Trung Vực rơi vào yên tĩnh. Đám người quan chiến hoàn toàn không tin vào mắt mình. Chưa từng có ai nhìn thấy thập lục diệp nên đều bị rung động vô cùng.
Một tu hành giả thông thường chỉ có thể mở ra thập nhị diệp là hết mức.
Âu Dương Huấn Sinh nhìn Ngu Thượng Nhung bằng ánh mắt phức tạp, cứ thế nhìn một lúc lâu.
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, lạnh nhạt nói: “Đa tạ.”
Rốt cuộc Âu Dương Huấn Sinh không nhịn được nữa, bật mồm hỏi: “Người trẻ tuổi, sư phụ ngươi là ai?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Việc này không quan trọng.”
“Rất quan trọng!” Âu Dương Huấn Sinh nói.
“Thật xin lỗi, theo quy tắc điện thủ chi tranh, ngươi đã thất bại, hẳn là phải rời khỏi sân.”
Âu Dương Huấn Sinh nhíu mày.
Thấy biểu tình đối phương quái dị lại không chịu rời đi, Ngu Thượng Nhung bèn nói: “Thời gian quý giá, mời.”
Âu Dương Huấn Sinh nói: “Vừa rồi nếu không phải ta e ngại sư phụ ngươi, chỉ sợ người bại chính là ngươi rồi.”
Ngu Thượng Nhung không cho là đúng: “Tại hạ cũng cảm nhận được các hạ nhượng bộ, nên chỉ sử dụng năm thành lực lượng.”
Đám người quan chiến lại xôn xao một trận.
Hai người này đánh tới không gian phá toái, may mắn nơi này là Vân Trung Vực, không có kiến trúc hay núi non gì, nếu không đất trời đã rung chuyển từ lâu. Vậy mà chỉ là năm thành lực lượng?
“Âu Dương tiên sinh, trở về đi.” Lam Hi Hoà lên tiếng.
Âu Dương Huấn Sinh bèn quay đầu bay vào phi liễn.
Ngu Thượng Nhung xoay người lại nhìn bốn phía, giọng điệu trầm ổn mà nhẹ nhàng: “Ta nghĩ hẳn là không còn ai muốn khiêu chiến?”
Trong một ngóc ngách nào đó.
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh Chư Hồng Cộng lại nhắc nhở: “Chư tiên sinh, đến lượt ngài kìa!”
Mặt Chư Hồng Cộng lập tức xụ xuống, trừng mắt liếc hắn một cái: “Nói linh tinh, cái gì mà đến lượt ta?”
“Nhưng mà… vừa rồi ngài nói là muốn khiêu chiến Chiên Mông điện cơ mà?”
“Có sao?”
“Không có sao?”
“Lão tử có nói sao?!” Chư Hồng Cộng gằn giọng nói, ánh mắt như đang mài đao chuẩn bị giết người.
“Ơ… rốt cuộc là có hay không có chớ…” Tên thuộc hạ sợ hãi muốn khóc, cảm giác mình nói gì cũng thành sai.
Chư Hồng Cộng nhìn ra giữa sân, thản nhiên nói: “Chờ xem thế nào đã, không vội. Nhu Triệu điện cũng không tệ, hoặc là Cường Ngữ điện… Trứ Ung cũng được, Huyền Dặc hay Chiêu Dương ta cũng có thể đi.”
Đúng như Ngu Thượng Nhung nói, toàn trường không ai lên ứng chiến.
Tu vi hắn hiển lộ đã đủ để xưng tụng đại đạo thánh, lại thêm một câu “năm thành lực lượng” khiến không ai dám tơ tưởng đến vị trí điện thủ Chiên Mông điện nữa.
Một khắc đồng hồ trôi qua, Ngu Thượng Nhung đạm nhiên trở về chỗ.
“Trận tiếp theo.” Thất Sinh cao giọng nói.
Thanh Đế thỏa mãn gật đầu, nói với Bạch Đế: “Bạch Chiêu Cự, ngươi đừng có co đầu rụt cổ. Chẳng lẽ định để hai nha đầu này ra sân cuối cùng để chiếm tiện nghi?”
Bạch Đế khinh thường nói: “Bản đế không xấu xa hèn hạ như vậy. Muốn thắng cũng phải thắng quang minh chính đại, làm cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.”
Nói xong hắn vung tay lên. Chiêu Nguyệt nói: “Để ta.”
Chiêu Nguyệt bay ra giữa sân nói: “Chiêu Nguyệt đến từ vùng đất thất lạc phía đông, khiêu chiến điện thủ Trứ Ung điện.”
Đám người nhìn về phía phi liễn của Trứ Ung đế quân. Từ khi tới Vân Trung Vực Trứ Ung đế quân cũng không nói gì, chỉ chào hỏi mấy vị Đại Đế rồi thôi. Trước đây bởi vì tranh đoạt người nắm giữ hạt giống Thái Hư, hắn và Thượng Chương Đại Đế cùng Thất Sinh có chút mâu thuẫn.
Điện thủ Trứ Ung điện Lý Trường Hà khom người nói: “Đế quân, ta đi một chuyến sẽ trở lại.”
Trứ Ung đế quân nói: “Không cần.”
“A?” Lý Trường Hà lộ vẻ nghi hoặc.
Trứ Ung đế quân không để ý tới hắn mà cao giọng nói: “Lý Trường Hà cam nguyện nhận thua.”
Bên dưới phát ra tiếng nghị luận ầm ĩ.
Lại gì nữa đây? Thập điện Thái Hư cao cao tại thượng sao lại tùy tiện nhận thua, chuyện này là sao?
Lý Trường Hà muốn nói lại thôi.
Trứ Ung đế quân liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng quát: “Phục tùng mệnh lệnh.”
Lý Trường Hà đành ủy khuất nói: “Điện thủ Trứ Ung điện Lý Trường Hà xin nhận thua.”
Chiêu Nguyệt cũng không ngờ đối phương lại làm thế. Bạch Đế thì cười ha hả: “Xích Đế, Thanh Đế, nhìn cho rõ ràng, đây mới gọi là khí thế. Chỉ cần bản đế ở đây, đối phương sẽ chủ động đầu hàng nhận thua.”
Thanh Đế chế nhạo: “Chỉ e không thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục.”
Bạch Đế đáp: “Chiêu Nguyệt, bộc lộ tài năng cho bọn hắn nhìn đi, miễn cho sau này có người nói bản đế gây áp lực với người ta.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyệt gật đầu, mặc niệm khẩu quyết Minh Ngọc Công. Phong vân biến sắc, lực lượng bành trướng hội tụ. Ngay sau đó, thân thể Chiêu Nguyệt trở nên trong suốt.
“Hư hóa?!” Có người kinh ngạc nói.
“Như vậy chẳng phải là vô địch rồi? Ai có thể làm nàng ta bị thương nổi?”
Trạng thái hư hóa kỳ thực là giấu bản thể trong khe hở không gian, kết hợp hư hư thực thực. Tu hành giả đạt tới cảnh giới đạo thánh có thể lĩnh ngộ quy tắc không gian nhưng rất khó có thể lưu lại trong khe hở. Chỉ có thể không ngừng ra ra vào vào đến tần suất cao nhất, biến thành trạng thái hư hóa.
Nếu không có quy tắc cường đại hơn áp chế thì không thể đả thương được nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận