Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1705: Thập đại đệ tử nhà người ta

“Bản toạ hiểu rất rõ tu vi của Chu Thiên. Ngươi gạt được bọn hắn, không gạt được bản toạ. Vô sự không đến tam bảo điện, các hạ có chuyện gì xin mời nói.”
Lục Châu gật đầu nói: “Lão phu muốn hỏi thăm tin tức về một người.”
“Người nào?”
“Trần Phu.”
Yến Mục nở nụ cười. “Các hạ đang nói đùa sao?”
“Lão phu không đùa.”
“Trần thánh nhân là thần long thấy đầu không thấy đuôi, người như chúng ta làm sao mà gặp được?” Yến Mục nói.
“Ngươi chỉ cần nói cho lão phu biết hắn đang ở đâu là được.”
Yến Mục suy nghĩ một chút, dưới gầm trời này làm gì có ai uy hiếp được Trần Phu, bèn nói: “Nghe nói ba ngày trước Trần thánh nhân xuất hiện ở tây đô Lạc Dương, các hạ có thể đến đó xem thử.”
Lục Châu trầm ngâm nói: “Hay là ngươi dẫn đường cho lão phu đi.”
Nếu được dân bản địa dẫn đường thì tiện hơn nhiều, hắn không cần phải chạy loạn như ruồi mất đầu nữa.
Yến Mục giật mình, hàng chân mày nhíu chặt, mất tự nhiên nói: “Các hạ muốn vũ nhục bản toạ? Ta đường đường là môn chủ Lạc Hà Môn, lại phải làm người dẫn đường cho ngươi?”
“Ngươi không muốn?”
“Nếu các hạ đến để gây sự, Yến Mục sẽ phụng bồi tới cùng.” Yến Mục vốn không tin tưởng một người xa lạ chạy tới đây là để nghe ngóng tin tức của Trần Phu.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn. “Ngươi bị thương không nhẹ, nội phủ và đan điền khí hải bị tổn hại.”
Yến Mục chấn kinh, vội vàng đứng lên.
Lục Châu lắc đầu nói: “Nếu lão phu muốn động thủ, dù có mười tên như ngươi cũng không chống cự được.”
Lục Châu bóp nát một tấm Thẻ Nguỵ Trang rồi đẩy ra một toà thanh liên ẩn chứa nồng đậm sinh cơ.
Thanh liên đáp lên người Yến Mục, đan điền khí hải của hắn khôi phục trong tích tắc, nội phủ nguyên vẹn không chút tổn hại.
“Đây… đây là…” Yến Mục kinh ngạc không thôi.
Hắn bế quan ba ngày mà thương thế vẫn không hề giảm. Nhưng người này chỉ mất mấy giây đã khôi phục toàn bộ thương thế cho hắn. Thủ đoạn cường hãn như vậy, cần gì phải giở trò mánh khoé với hắn.
Yến Mục thu hồi thái độ lúc trước, trở nên vô cùng khiêm tốn.
“Đa tạ tiền bối.”
Lục Châu nói: “Tìm được Trần thánh nhân, lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.”
Yến Mục lập tức gật đầu: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên không trung. Yến Mục chấn kinh, hoá ra là chân nhân?!
Lưng hắn truyền đến cảm giác mát lạnh.
Yến Mục ngoan ngoãn bay lên không, nói vọng xuống dưới: “Bản toạ đến tây đô một chuyến.”
Sau đó nhanh chóng theo chân Lục Châu rời khỏi Lạc Hà Sơn.
Rời khỏi Lạc Hà Sơn, Yến Mục lúng túng nói:
“Tiền bối có thể dùng gương mặt thật được không? Ngài dùng mặt của Chu Thiên, ta cứ cảm thấy kỳ quái thế nào.”
Lục Châu lắc đầu: “Quen thuộc là được.”
Đây là một tấm Thẻ Dịch Dung, sao có thể nói bỏ là bỏ. Dù sao Lục Châu cũng là người bên ngoài, cẩn thận vẫn tốt hơn. Không thể ỷ mình là đại chân nhân mà đi rêu rao khắp nơi được, một số phiền phức có thể tránh được thì nên tránh.
Yến Mục đành gật đầu chấp nhận. Nhìn thấy Bạch Trạch đứng trên mây chờ sẵn, hắn lại kinh ngạc nói:
“Đây là Bạch Trạch… là toạ kỵ của tiền bối sao?”
Lục Châu không trả lời, điều khiển Bạch Trạch tăng tốc bay về phía trước.
Yến Mục bay theo sau, trong lòng thầm nhủ, lần này gặp phải đại lão rồi.
“Tây đô ở phía tây Đại Hàn, vốn là kinh đô của một liên. Khi nhị liên sát nhập lại, hai kinh đô cũ trở thành đông đô và tây đô. Trần đại thánh nhân hẳn là đang ở tây đô.”
“Trần Phu đường đường là đại thánh nhân mà cũng muốn ở nơi xa hoa náo nhiệt?” Lục Châu tò mò hỏi.
“Đại thánh nhân có thập đại đệ tử, mỗi người đều là đại nhân vật danh chấn một phương, một vị trong số đó chính là hoàng đế Đại Hàn. Cứ cách mười năm một lần, Trần đại thánh nhân sẽ nghỉ lại ở tây đô một khoảng thời gian.”
“Thập đại đệ tử?” Nghe quen quen tai. Hình như lão phu cũng có…
Yến Mục lộ vẻ kinh sợ nói: “Trong thập đại đệ tử có bốn vị chân nhân. Toàn bộ Đại Hàn có sáu vị chân nhân, đệ tử của Trần đại thánh nhân đã chiếm bốn chỗ, thật khiến người khác kính nể.”
Lục Châu nghĩ tới đám đồ đệ của mình… chênh lệch hơi bị lớn.
Từ trên xuống dưới, xét ở góc độ nào, lão phu cũng thua người ta hết.
Lục Châu hỏi: “Trần Phu làm thế nào để uy hiếp thập đại đệ tử? Lòng người khó dò, nhân tính tham lam là khó khống chế nhất.”
Nghe Lục Châu gọi thẳng tục danh của Thánh nhân, Yến Mục lộ vẻ xấu hổ.
“Trần đại thánh nhân danh chấn thiên hạ, xưa nay đều lấy đức phục người, không hề cưỡng ép hay khống chế đệ tử. Mà Trần đại thánh nhân uy vọng cao như vậy, người người kính sợ, mười vị tiên sinh dù có dị tâm cũng không dám đối địch với cả thiên hạ.”
Lục Châu khẽ lắc đầu, đạm mạc đánh giá một câu: “Ngây thơ.”
Hai người tiếp tục phi hành về phía trước. Nửa ngày sau dừng lại trên một ngọn sơn phong để nghỉ chân.
Trong lúc này, Lục Châu sử dụng thần thông quan sát Tư Vô Nhai. Quanh hắn có rất nhiều người túc trực chăm sóc, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Diệp Thiên Tâm cũng đã trở lại Ma Thiên Các, Lục Châu yên tâm thu hồi thần thông.
Yến Mục tò mò đánh giá Bạch Trạch.
“Nghe nói Bạch Trạch là thần thú hiếm thấy trong truyền thuyết, không biết tiền bối làm sao có được nó?”
“Nhờ may mắn.” Lục Châu thành thật đáp.
Yến Mục gật đầu nói: “Tiền bối thật là khiêm tốn.”
“Thật sự là nhờ may mắn.”
“Thụ giáo.” Yến Mục chắp tay nói với Lục Châu.
Nhìn đi, có nói thật cũng chẳng ai tin.
Yến Mục chỉ về phía tây nói: “Chúng ta sắp đến Lạc Dương rồi, vận khí không tệ, trên đường đi không gặp phải cướp đường. Nhưng mà càng đến gần tây đô thì cao thủ càng nhiều. Ta không bao giờ tin câu nói ‘cao thủ trong dân gian’. Đùa sao? Cho dù dân gian có cao thủ thì một vạn cao thủ dân gian cũng không so được với một cao thủ tây đô.”
Lục Châu gật đầu. Người này sống thực tế, nói rất có lý.
Yến Mục tiếp tục nói: “Vãn bối cả gan, xin hỏi tiền bối tìm Trần đại thánh nhân là để cầu học hay để tặng lễ vật?”
“Đều không phải.”
Thấy mặt Lục Châu thản nhiên không biểu tình, Yến Mục không dám hỏi nữa. Đây là việc riêng của người ta, quá tò mò sẽ có kết cục không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận