Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 199: Giả mạo đối đầu giả mạo

Thanh âm cẩm y nữ tử rất nhẹ và nhạt, trong nhu hoà lại tràn ngập lực lượng.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh không ngờ bên cạnh Ngụy Trác Ngôn lại có một nữ tử mạnh kinh người đến vậy.
“Làm sao bây giờ?” Đoan Mộc Sinh gãi đầu, vừa thấy người ta đánh nhau hắn đã muốn xông lên đánh cùng.
“Đừng vọng động, chuyện này không liên quan đến chúng ta… sư phụ lão nhân gia người tu vi cao thâm, động tĩnh lớn như vậy người đã sớm biết… Nếu sư phụ muốn nhúng tay thì đã không đợi đến bây giờ.”
“Sư đệ nói có lý.”
Trên đường phố lúc này đã hỗn loạn không chịu nổi, mùi máu tươi tràn ngập… một số thi thể đã có ruồi bay vo ve xung quanh.
Dưới ánh nắng chiếu rọi, những con ruồi kia giống như đã tìm được thứ thức ăn ngon miệng nhất.
Nhưng những thứ bẩn thỉu này lại không cách nào tới gần bán kính ba mét quanh cẩm y nữ tử.
Hai tay cẩm y nữ tử lồng vào nhau đặt trước người, động tác ưu nhã độc đáo.
Các tu hành giả che mặt căng thẳng như lâm đại địch, không ngừng lùi lại phía sau.
Đám binh sĩ tay cầm trường mâu đứng xung quanh chẳng qua chỉ là những kẻ mang số phận bị chôn cùng, không đáng nhắc tới.
Ai có thể cản nổi cao thủ như vậy?
Thấy không người nào trả lời, cẩm y nữ tử bước lên phía trước.
Phía sau lưng nàng là đám binh sĩ và mấy tên tu hành giả mặc khôi giáp.
Người tiến người lùi.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm... Phi liễn khổng lồ trên bầu trời kia chậm rãi di động, bay về hướng cổng thành phía Nam, đồng thời hạ thấp độ cao xuống.
Cẩm y nữ tử dừng bước, ngẩng đầu lên.
Nàng khẽ nhíu mày.
Phi liễn khổng lồ như thế cần ít nhất năm mươi tên tu hành giả Phạn Hải cảnh cùng lúc quán thâu nguyên khí mới có thể lăng không đứng được... Nếu muốn nó phi hành lại cần ít nhất năm tên Thần Đình cảnh.
Điều này có nghĩa là, trên phi liễn vẫn còn có tu hành giả... một tu hành giả cường đại.
Cẩm y nữ tử nói khẽ:
“Nếu tiền bối đã đến, sao còn phải lợi dụng phản quân trong thành?”
Thanh âm nữ tử trộn lẫn với nguyên khí bay về phía không trung.
Cẩm y nữ tử hiểu rõ thanh âm của nàng có thể truyền đến chiếc phi liễn kia rất rõ ràng.
Nhưng mà...
Trên phi liễn không hề có động tĩnh gì, như thể người đó không có ý định để ý tới nàng.
Song phương rơi vào tình trạng giằng co.
Cẩm y nữ tử bỗng nghiêng người.
Binh tướng sĩ đứng sau lưng nàng tách ra thành hai bên trái phải.
Ngụy Trác Ngôn cưỡi một con ngựa cao to từng bước đi vào.
Đường phố An Dương thành lúc này ngoại trừ tiếng vó ngựa đều đặn có tiết tấu ra thì chẳng còn âm thanh nào nữa.
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía người ngồi trên lưng con chiến mã kia.
Đây chính là Ngụy Trác Ngôn, thống soái tam quân của hoàng thất Đại Viêm, nghe đồn đã là cao thủ thất diệp.
“Tướng quân.”
Bốn tên phó tướng đứng thành hai hàng, khom người hành lễ.
Cẩm y nữ tử chỉ thoáng khom người rồi lập tức nhìn về phía phi liễn.
Ngụy Trác Ngôn không nhìn phi liễn mà nói: “Cẩm Y, ngươi có biết tại sao hoàng thượng phái bản tướng quân tới đây bình định phản loạn mà lại chỉ cấp cho ta có năm ngàn binh mã không?”
“Chiến đấu giữa các tu hành giả không quan trọng số lượng, mà là chất lượng.” Nữ tử này chính là Lý Cẩm Y, “Hoàng thượng cũng có lòng muốn kiểm tra năng lực của tướng quân.”
"Ngươi hiểu được thì tốt."
"Cẩm Y không nên che giấu thực lực." Lý Cẩm Y biết lỗi nói.
Ngụy Trác Ngôn khẽ gật đầu rồi truyền âm nói với người trên phi liễn: "Đất trong thiên hạ đều là của vua... Các hạ giả mạo danh nghĩa loạn quân, quấy nhiễu An Dương thành là có rắp tâm gì?"
Chiếc phi liễn to lớn kia vẫn lơ lửng ở đó như trước không hề động đậy.
Từng đạo nguyên khí hùng hồn như thủy triều lãng đãng vờn quanh.
Khí tức không hề thua kém cường giả Lý Cẩm Y.
Nhìn thấy tư thái của Ngụy Trác Ngôn, Minh Thế Nhân chậc chậc gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc vì kỹ thuật diễn xuất của hắn.
Nếu không phải đã biết rõ sự tình thì có lẽ Minh Thế Nhân đã tin rằng đây chính là Ngụy Trác Ngôn thực thụ.
Thật thật giả giả... Ngụy Trác Ngôn đã thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa, từ cuộc đối thoại của bọn họ, Minh Thế Nhân có thể hiểu được người tên Lý Cẩm Y này chính là cao nhân bên cạnh Ngụy Trác Ngôn!
Thể hiện ra tuyệt chiêu pháp thân Bách Kiếp Động Minh lục diệp mà còn gọi là che giấu thực lực…
Vậy thực lực thật sự của nàng ta là gì?
Minh Thế Nhân hít sâu một hơi.
Nếu nói ở Thần Đô cao thủ nhiều như mây thì hắn tin được. Nhưng cái An Dương thành chết tiệt này sao cũng có thể có cường giả bậc này? Trong lòng đất chỗ nào cũng có cất giấu bảo bối sao? Trong không khí đều có vị ngọt sao?
Không ngọt nha, lại còn có mùi thối...
"Tam sư huynh, huynh đứng cách ta xa một chút." Minh Thế Nhân có hơi nóng nảy.
"Ai đó?"
Đôi mắt Lý Cẩm Y sáng như điện nhìn về phía nóc nhà.
Hỏng bét, quên mất phải truyền âm!
Mở miệng nói chuyện bình thường đương nhiên sẽ bị cao thủ bậc này phát giác.
Trên một nóc nhà cách đó hơn mười trượng, Minh Thế Nhân xấu hổ đứng dậy xua tay liên tục.
"Các ngươi tiếp tục... Các ngươi cứ việc tiếp tục nha, ta chỉ là một người dân thường thôi... tiếp tục đi..."
Minh Thế Nhân thành công thu hút toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đứng trên nóc nhà, quay lưng về phía mặt trời nên mọi người không thể nhìn rõ tướng mạo của bọn hắn.
Lý Cẩm Y nói khẽ: "Người không có phận sự mau né tránh."
"Ta lui, ta lui đây."
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nhảy về phía nóc nhà cách đó hai căn. Khi hai người vừa đến An Dương thành đã ẩn tàng khí tức, hiện tại nhìn thoáng qua trông chẳng khác gì hai tên gà mờ vừa mới bước vào con đường tu hành.
Song phương lại tiếp tục giằng co.
Trên bầu trời, chiếc phi liễn khổng lồ kia toả ra gợn sóng rung động.
Một thanh âm truyền tới.
"Ngụy Trác Ngôn phải chết."
Thanh âm cuồn cuộn như thuỷ triều.
"Cuồng vọng!" Ngụy Trác Ngôn lạnh lùng nói, "Giết."
Bốn tên phó tướng vung tay lên.
Mấy chục tên tu hành giả đứng phía sau lập tức nhào về phía phản quân.
Đủ loại pháp thân từ Ngũ Khí Triều Nguyên đến Bát Pháp Vận Thông đều được gọi ra toàn bộ.
Pháp thân toả ra kim quang thắp sáng cả con đường.
Hẳn đây chính là cảm giác toàn thành chìm ngập trong ánh sáng vàng của hoàng kim giáp.
Mấy ngàn tên binh lính biến thành vật làm nền.
Thế nhưng, ngay khi các tu hành giả che mặt cùng đám phản quân bắt đầu công kích.
Từ trên chiếc phi liễn khổng lồ kia bay ra một thanh cự kiếm, lưỡi kiếm dày rộng trông giống như một thanh đao.
Xung quanh cự kiếm được bao bọc bởi cương khí hùng hậu, sau đó cấp tốc xoay tròn như một cối xay gió khổng lồ!
Đôi hàng mi thanh tú của Lý Cẩm Y khẽ nheo lại, nàng thốt lên: "U Minh giáo? Mau lui ra sau!"
Thanh cự kiếm lao tới quá nhanh.
Mấy chục tên tu hành giả chưa kịp phản ứng đã bị luồng cương khí tựa như cối xay gió quét ngang!
Cả đám bay ngược ra sau!
Thấy cảnh này...
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn trời: "Là chiêu Huyền Thiên Tinh Mang của đại sư huynh?"
"Đại sư huynh sao?" Đoan Mộc Sinh cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn.
"Nhưng mà không đúng..."
"Sao lại không đúng? Ta phải đi bẩm báo với sư phụ để người bắt nghiệt đồ lại!" Đoan Mộc Sinh thấp thỏm nhìn toà phi liễn khổng lồ, quay đầu định đi.
Nhưng Minh Thế Nhân đã nhanh tay chộp lấy cánh tay hắn giữ lại.
"Đao của đại sư huynh luôn là vật bất ly thân, thanh cự kiếm này tuy khá giống đao nhưng vẫn không phải là đao... Hơn nữa uy lực của Huyền Thiên Tinh Mang cũng không đủ. Với thủ đoạn của đại sư huynh thì những người này chắc chắn không thể còn sống được." Minh Thế Nhân nhìn đám tu hành giả bay ngược ra sau, bình tĩnh phân tích.
"Ý của đệ là có người giả mạo đại sư huynh?"
"Không sai."
Được Minh Thế Nhân nhắc nhở, Đoan Mộc Sinh cũng nhìn kỹ lại.
Đúng là trông rất giống nhưng vẫn không phải!
Đoan Mộc Sinh thì thầm: "Ta còn không hiểu sao đại sư huynh lại có vẻ kém cỏi như vậy... hoá ra là đồ giả mạo."
"Đại sư huynh giả mạo đối đầu với Ngụy Trác Ngôn giả mạo, huynh không cảm thấy rất thú vị sao?"
Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phân biệt thật giả.
Ngay cả đệ tử Ma Thiên các còn phải nhìn kỹ mới nhận ra thì những người khác sao có thể hoài nghi người này là giả được?
"Người này cũng rất không tệ.” Đoan Mộc Sinh nhận xét.
"Có thể bắt chước Huyền Thiên Tinh Mang của đại sư huynh ra dáng ra hình như vậy, thực lực người này sao có thể yếu được."
Hai người tiếp tục quan chiến.
Lý Cẩm Y thấy người bên mình bị một chiêu "Huyền Thiên Tinh Mang" này đánh bay, nàng có chút không thể tin nổi.
"Tướng quân, mau lui lại." Lý Cẩm Y híp mắt, thấp giọng nhắc nhở Ngụy Trác Ngôn.
"Bản tướng quân tin tưởng vào năng lực của ngươi." Ngụy Trác Ngôn nói.
"Chiến đấu cấp cao giai, thuộc hạ sợ không thể bảo hộ ngươi chu toàn... Ngươi mà chết thì thiên hạ sẽ loạn." Lý Cẩm Y nói.
Xưng hô của Lý Cẩm Y đã thay đổi.
Nàng gọi hắn là “ngươi”.
Ngụy Trác Ngôn không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận