Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2000: Băng Sương Cự Long

“Sao ngươi lại biết rõ như vậy, đừng nói với ta là ngươi nằm mơ thấy đó?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ hỏi.
Đạo đồng đành phải tiếp tục bịa chuyện: “Ta xem trong cổ tịch.”
“Vậy cổ tịch kia có hướng dẫn cách phá giải không?”
“Mấy cổ trận này cực kỳ lộn xộn, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu. Phạn âm chỉ là một trong số đó…”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
“Tiến lên.” Lục Châu dẫn đầu đi vào trong vết nứt không gian.
Soạt.
Trong đầu Lục Châu xuất hiện vô số hình ảnh quen thuộc tựa như đã từng tới nơi này, lối đi xuống hoàng tuyền quen thuộc, huyễn cảnh và huyễn âm quen thuộc…
Kể cả băng sương cự long khổng lồ ở trước mặt.
Biên Bức tay cầm trường mâu như một tên thủ vệ đứng dưới chân con băng sương cự long.
Nó nghiêm túc nhìn về phía đám người Lục Châu, cao giọng nói: “Cảnh cáo các ngươi lần nữa, bất kỳ người nào cũng không được đến gần.”
Huyền Dặc đế quân cau mày không biết nên làm thế nào. “Đây là Băng Sương Cổ Long, một sinh vật tồn tại từ thời kỳ thượng cổ… Không ngờ nó lại ở chỗ này!”
Đạo đồng tay trái bắt lấy tay Hải Loa, tay phải bắt lấy tay Tiểu Diên Nhi, nghiêm trọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tiểu Diên Nhi muốn giãy ra nhưng lại phát hiện trên cổ tay truyền tới một đạo lực lượng trói buộc làm nàng không thể giãy giụa. Hải Loa cũng hệt như thế.
Đạo đồng ngẩng đầu nói: “Vì sao các ngươi lại canh giữ ở Thái Huyền Sơn?”
Biên Bức lắc đầu: “Ngươi muốn biết đáp án thì hãy hỏi Băng Sương Cổ Long.”
Đạo đồng hừ lạnh nói: “Bớt có lấy Băng Sương Cổ Long ra uy hiếp ta. Nơi này là Thái Hư, không phải chỗ cho đám hung thú các ngươi làm càn.”
“Thái Hư từ bao giờ lại thành nơi thuộc về riêng nhân loại các ngươi?” Giọng của Biên Bức vang lên chói tai, “Ta nói lần cuối cùng, mau cút ra khỏi Thái Huyền Sơn!”
Lục Châu thu hồi suy nghĩ, nhìn Biên Bức hỏi: “Trong Thái Huyền điện có lực lượng thần bí. Băng Sương Cổ Long muốn hấp thu những lực lượng kia?”
Biên Bức giơ trường mâu chĩa về phía đám người: “Ba…”
“Hai…”
“Một!”
Sau lưng nó lập tức xuất hiện ngàn vạn băng trùy đâm về phía mấy người Lục Châu.
Năm người gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản băng trùy. Đạo đồng quay đầu hỏi: “Ngươi thật sự muốn vào Thái Huyền Sơn?”
“Đương nhiên.” Lục Châu đáp.
Thấy Lục Châu vẫn khăng khăng một mực, đạo đồng bèn nói: “Được, ta thành toàn cho ngươi. Trông chừng các nàng cho tốt!”
Hắn đẩy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa ra sau rồi đạp đất bay lên không trung, thân ảnh như lưu tinh, tay cầm tinh thần chi quang đâm thẳng vào mắt Băng Sương Cổ Long.
Biên Bức kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nhân loại trước mặt, hoàn toàn không ngờ hắn lại có tu vi cao như thế.
“Nhân loại đáng ghét, là do các ngươi tự tìm đường chết!”
Biên Bức giơ trường mâu lên, băng nhận xuất hiện sau lưng Băng Sương Cổ Long đâm về phía đạo đồng, trên mũi nhọn tản ra quang hoa thần bí mà quỷ dị.
Đạo đồng vung tay, Tinh Bàn nở rộ ngăn cản toàn bộ băng nhận.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa kinh ngạc quan sát cuộc chiến. “Đây là…”
“Tu vi hắn cao như vậy?!”
Lục Châu và Huyền Dặc đế quân đều hiểu rõ trong lòng, sẽ không nói nhiều lời.
Băng nhận bị lực lượng khổng lồ va chạm phải bắn ngược về sau. Biên Bức kinh ngạc nói: “Thì ra là Chí Tôn!”
“Chí Tôn?!” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa khó tin thốt lên.
Khoảng thời gian này đạo đồng vẫn luôn ở bên cạnh các nàng làm người hầu, làm trợ thủ, giúp đỡ việc vặt và việc nặng nhọc, thế mà lại là Chí Tôn? Sao có thể chứ?
Tiểu Diên Nhi lo lắng nói: “Đạo đồng này sao lại lợi hại như thế? Thôi xong ta rồi! Bình thường ta đánh mắng hắn không ít… làm sao đây nha?”
Mà Hải Loa thì không lên tiếng, nàng nhìn Tinh Bàn rạng rỡ trước mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thượng Chương Đại Đế dù sao cũng là Đại Đế, trong lúc giơ tay nhấc chân sẽ thỉnh thoảng tản ra vầng sáng nhàn nhạt.
Hắn bay tới phần đầu của Băng Sương Cổ Long, minh châu trong tay bay về phía trước.
Ầm ầm!
Biên Bức quát ầm lên: “Đại nhân viễn cổ Băng Long vĩ đại!”
Cỗ lực lượng kia đâm trúng hai mắt Băng Long, lập tức có một đạo lực lượng cường hoành bắn ngược trở về.
Thượng Chương Đại Đế xoay người loé lên, vọt vào trong một vùng không gian xé rách, một giây sau đã xuất hiện trên đầu Biên Bức, trầm giọng nói: “Đây không phải nơi ngươi nên ở.”
Giữa hai ngón tay hắn xuất hiện một đạo hồng kiếm.
Biên Bức giật nảy mình, quay đầu chạy trốn, miệng hô to: “Đại nhân Băng Long vĩ đại, mau cứu nô bộc trung thành nhất của ngài!”
Thượng Chương Đại Đế liếc nhìn tượng Băng Long đang chìm trong quang hoa, hồng kiếm trong tay bay ra ngoài đâm xuyên lồng ngực Biên Bức.
Xoẹt!
Hồng kiếm liên tục đâm vào ngực Biên Bức, liên tục mấy chục kiếm đã đánh giết toàn bộ Mệnh Cách của nó.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong thiên địa, nó bi phẫn hô to: “Ngươi phải trả giá đại giới!”
Oanh!
Thân thể Biên Bức chia năm xẻ bảy, tan nát giữa không trung.
Huyền Dặc đế quân tán thán nói: “Thủ đoạn thật bá đạo.”
Thượng Chương Đại Đế phất tay, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm bay ra khỏi thi thể Biên Bức rồi rơi vào tay hắn.
Hắn trở lại trước mặt đám người, nói: “Ta đã đánh mù hai mắt Băng Long, nó sẽ không nhìn thấy chúng ta.”
“Bội phục, bội phục.” Huyền Dặc đế quân gật đầu.
“Thừa dịp này mau chóng đi tới đi.” Đạo đồng nói.
Nhưng Lục Châu lại dội cho hắn một gáo nước lạnh: “E là không được.”
“Hả?” Đạo đồng xoay người nhìn Lục Châu: “Vì sao?”
“Con Băng Sương Cự Long chiếm cứ chỗ này đã ít nhất một trăm ngàn năm… Thời gian nó tồn tại trên đời không một ai biết rõ, nhưng trong thiên địa này không có sinh vật nào có thể vĩnh sinh.” Lục Châu thản nhiên nói, “Nó cũng không phải là đang sống thật sự.”
Đám người không hiểu.
Lục Châu gọi: “Hải Loa.”
“Có đồ nhi.”
“Triều Thánh Khúc có thể trấn an ý chí và linh hồn nó. Ngươi làm đi.” Lục Châu nói.
Ngao !
Quả nhiên, trên không trung xuất hiện một hư ảnh khổng lồ mang theo lực lượng vô hình và uy áp khiến người ta không thể thở nổi.
“Đây chính là… long hồn?” Huyền Dặc đế quân kinh ngạc không thôi.
“Hồn phách chỉ là một loại định nghĩa sơ sài về lực lượng ý chí. Khi lực lượng ý chí đủ cường đại có thể điều động được nguyên khí, có thể cảm giác gió thổi cỏ lay, cũng có thể rời khỏi thân thể để quan sát thiên địa vạn vật.” Lục Châu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận