Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1623

Ly Sơn tứ lão là tu hành giả đại năng đã thành danh từ lâu trong tu hành giới. Có tin đồn bọn hắn vì muốn đột phá lên cảnh giới chân nhân nên đã đi tới địa phương khác, cũng có tin đồn bọn hắn bị cân bằng giả diệt trừ.
Từ rất lâu về trước bọn hắn đã có mười bảy Mệnh Cách, về phần hiện tại có phải là chân nhân hay không thì không người nào biết.
Tần Đế đứng dậy nói với bốn vị lão giả: “Bốn vị lão tiên sinh, xin mời.”
Đám người nhìn mà kinh ngạc. Có thể khiến cho Tần Đế kiêu ngạo nói ra tiếng “xin mời”, địa vị của bốn người này chắc chắn không thấp. Ngay cả Tần Nhân Việt là chân nhân cũng không có đãi ngộ này.
Tần Nhân Việt hỏi: “Bốn vị lão tiên sinh đã thành chân nhân rồi?”
Thôi Minh Quảng, một trong Ly Sơn tứ lão, lạnh nhạt đáp lời: “Phải, mà cũng không phải.”
“Hả?” Đám người nghe mà không hiểu ra sao.
Tần Đế nói: “Trẫm vốn không muốn mời bốn vị lão tiên sinh xuất sơn… việc này quả thật là bất đắc dĩ.”
Ly Sơn tứ lão khẽ gật đầu, không hỏi nguyên do mà đồng loạt nhìn về phía Lục Châu.
“Là ngươi đả thương Tần Đế bệ hạ?” Thôi Minh Quảng hỏi.
Thẻ Hàng Cách cao cấp trong tay Lục Châu bỗng dưng không còn thơm nữa. Tứ đại thị vệ, thái giám tổng quản Cao Thuyết, Ly Sơn tứ lão, lại thêm Tần Đế tu vi không rõ…
Chẳng trách hắn bị mất đi năm Mệnh Cách mà còn cao ngạo như vậy. Xem ra thủ đoạn của Tần Đế đã vượt ra ngoài dự liệu của Lục Châu.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Ly Sơn tứ lão: “Lão phu cho bốn người các ngươi một lời khuyên.”
Thôi Minh Quảng không gấp gáp động thủ, khẽ phất tay: “Nói đi.”
“Tốt nhất đừng nhúng tay vào việc giữa Tần Đế và lão phu.” Lục Châu nghiêm túc nói.
Thôi Minh Quảng cười ha hả mấy tiếng, vừa vuốt râu vừa chậm rãi nói: “Ngươi cảm thấy Ly Sơn tứ lão sẽ tiếp nhận lời khuyên của ngươi sao?”
Khổng Văn thấp giọng nói:
“Người đang nói chuyện là người đứng đầu Ly Sơn tứ lão, Thôi Minh Quảng. Ba người còn lại là Thứ Chi Quý Thực, Đường Tử Bỉnh và Chu Trùng Thuật. Bọn hắn đều là cao thủ ẩn thế hạng nhất ở Đại Cầm, là người đức đồ. Thật không ngờ đến bây giờ bọn hắn vẫn còn sống.”
Minh Thế Nhân khinh thường, châm chọc nói: “Đức độ? Chẳng phải cũng là chó săn cho Tần Đế hay sao?”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “chó săn” truyền vào tai Ly Sơn tứ lão. Thôi Minh Quảng lập tức quát lớn:
“Tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ, ta khai đao với ngươi trước!”
Tần Đế nhìn về phía Minh Thế Nhân, trong mắt hiện ra dị sắc, giơ tay lên ngăn lại: “Không cần tính toán với hắn.”
Thôi Minh Quảng quay đầu nói:
“Tần Đế bệ hạ, chỉ cần Ly Sơn tứ lão bọn ta giải quyết phiền toái trước mắt này, từ nay về sau chúng ta không còn thiếu nợ nhau.”
Tần Đế cười nhạt gật đầu.
Có được khẳng định của hắn, Ly Sơn tứ lão đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu, từ từ tiến về phía trước.
Nhiều người nhìn như vậy, không thể quay đầu chạy nha? Trước đó Lục Châu chơi lớn là vì có át chủ bài, lần này hắn thật sự không có lá bài tẩy nào, làm sao mà ứng phó?
Các đồ đệ thì tràn đầy tự tin nhìn Ly Sơn tứ lão như nhìn bốn lão đầu đui mù nhược trí.
Xe sắp lật.
Lục Châu vẫn tỏ ra thản nhiên, lắc đầu nhìn bốn vị lão giả. “Không hối hận?”
Thôi Minh Quảng nói: “Đây là thời điểm để danh tiếng Ly Sơn tứ lão xuất hiện trở lại trong tu hành giới.”
Thủ ấn bắt đầu chuyển động. Bốn người đồng thời thi triển, thanh quang nở rộ, âm thanh ông ông rung động vang lên.
“Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn của đạo môn?”
Đám đệ tử Ma Thiên Các không mấy kinh ngạc, đây là chiêu mà sư phụ bọn hắn thường xuyên dùng để đập bẹp đối phương, không ngờ lần này lại là đối thủ sử dụng.
Bốn đạo chưởng ấn từ bốn hướng đánh tới. Đám người Ma Thiên Các lùi về sau.
Thôi Minh Quảng trầm giọng nói: “Trông ngươi tuổi tác không lớn, lại tự xưng là lão phu. Hôm nay Ly Sơn tứ lão cho ngươi biết thiên địa bên ngoài miệng giếng rộng lớn cỡ nào!”
Tần Nhân Việt không lo lắng Lục Châu sẽ thất bại, nhưng thấy chưởng ấn kia phi thường kỳ lạ bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Là chưởng ấn Cửu Tự Chân Ngôn biến dị!”
Lục Châu nhấc tay đánh ra một chưởng. “Đại Vô Úy Ấn.”
Chưởng ấn kim quang mang theo lực lượng Thiên Tướng cao đến mấy trượng chắn ở phía trước.
Ngày xưa đều là hắn dùng Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn đi miểu sát người khác, nay đến phiên người khác dùng chưởng này đánh hắn.
Năm chưởng ấn va chạm, bắn ra lực lượng hủy thiên diệt địa!
Oanh!
Toàn bộ hoàng cung Đại Cầm rung động, nhưng điều kỳ diệu là công trình kiến trúc lại không hề hư hao, trên các cây cột đều xuất hiện ký hiệu phù văn toả quang mang chói mắt giữ vững các toà kiến trúc.
Ba đạo chưởng ấn đối chiến với Đại Vô Úy Ấn, một chưởng ấn còn lại nhân cơ hội xuất hiện lỗ hổng, ập về phía lồng ngực Lục Châu.
Lục Châu vừa định xuất chưởng cản lại, Thôi Minh Quảng đột nhiên vọt tới đánh thêm một chưởng.
Ầm!
Lục Châu lăng không bay ngược ra sau!
Đám người Ma Thiên Các đang mang thái độ thờ ơ xem kịch, thấy Các chủ bị đánh bay, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc!
“Các chủ!”
“Sư phụ?!”
Lực lượng bên trong chưởng ấn kia cực kỳ quỷ dị nhưng lại rất khó mô tả rõ ràng.
Lục Châu cảm giác khí huyết quay cuồng, đan điền khí hải như muốn nổ tung, dù rằng hiện tại hắn đang trong trạng thái cường đại nhất.
Lục Châu nhẹ nhàng đáp xuống. Dù trông rất ưu nhã và không chật vật như sự thật chính là chưởng ấn kia đã đánh bay hắn.
Ánh mắt của đám người đứng trước U Huyền Điện đều kinh ngạc đến khó tin.
Thôi Minh Quảng lắc đầu, ánh mắt nghi hoặc tỏ vẻ “Chỉ có như thế?”. Tần Đế đúng là chuyện bé xé ra to.
Thứ Chi Quý Thực nói: “Vừa mới làm nóng đã không xong rồi?”
“Tần Đế bệ hạ quá coi trọng ngươi rồi.” Chu Trùng Thuật khẽ lắc đầu.
“Một mình Thôi lão là đủ." Đường Tử Bỉnh nói.
Tần Đế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu vô cùng. Tu vi của đối phương không thể nào chênh lệch như vậy. Rõ ràng là có điều mờ ám.
Thôi Minh Quảng trầm giọng nói: “Một chưởng này tên là Vạn Thần Ấn.”
Bàn tay hắn đẩy về phía trước, đánh về phía Lục Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận