Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 602

Hải Loa vội vàng đi tới chỗ Chiêu Nguyệt. “Bái kiến ngũ sư tỷ.”
Chiêu Nguyệt cười đáp: “Hiện tại hơi vội, sau này sẽ tặng cho muội quà gặp mặt nhé.”
“Đa tạ sư tỷ.”
Hải Loa lại khom người chào Chư Hồng Cộng. “Bái kiến bát sư huynh.”
“Tiểu sư muội thật là lễ phép.” Chư Hồng Cộng vui vẻ đáp lời.
Sau cùng, nàng đi tới trước mặt Tiểu Diên Nhi.
Không đợi Hải Loa mở miệng, Tiểu Diên Nhi đã mở lời: “Từ nay trở đi, muội chính là tiểu sư muội nha… Ta sẽ bảo vệ muội.”
“Tạ ơn cửu sư tỷ, tỷ thật tốt.” Hải Loa nói.
Ngay sau đó, Hải Loa lại đến trước mặt từng vị trưởng lão hành lễ.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Bây giờ Hải Loa đã chính thức là thành viên của Ma Thiên Các.
“Lão tứ, truyền tin này cho lão thất biết.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Đồng môn vốn nên nhận biết lẫn nhau.
Lục Châu tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, bản toạ muốn bế quan năm tháng. Trong khoảng thời gian này, các đệ tử Ma Thiên Các không thể tuỳ tiện ra ngoài.”
Mọi người lộ vẻ nghi hoặc.
Các chủ đã có tu vi cửu diệp, sao còn phải bế quan? Chẳng lẽ đã mạnh lại càng muốn mạnh hơn?
Đúng, nhất định chính là như vậy.
“Cẩn tuân dụ lệnh của Các chủ.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh sư phụ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Các ngươi lưu lại, những người khác giải tán đi.”
Ngoại trừ đám đồ đệ, những người còn lại đều lục tục rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu bước xuống bậc thềm, ánh mắt đảo qua đám đồ đệ trước mặt.
“Trong khoảng thời gian vi sư bế quan, các ngươi phải chăm chỉ tu luyện thật tốt.”
“Đồ nhi cẩn tuân mệnh lệnh của sư phụ.”
Lục Châu biết nói như vậy chưa đủ, nhiệm vụ nghiêm sư xuất cao đồ không hề dễ làm, bắt buộc chúng đồ đệ phải tu hành nghiêm khắc, bèn nói thêm:
“Khi vi sư xuất quan sẽ khảo hạch các ngươi. Nếu phát hiện có người lười biếng muốn qua mặt sẽ nghiêm trị không tha.”
Toàn thân đám đồ đệ run lên. Loại cảm giác không nghe lời là bị đánh cho tơi bời khi xưa lại trở về!
Thấy đám đồ đệ không dám hó hé một câu, Lục Châu lại nói tiếp: “Hải Loa mới gia nhập sư môn, các ngươi nhớ chăm sóc hướng dẫn tiểu sư muội cho tốt.”
Phịch!
Chư Hồng Cộng đột ngột quỳ xuống dập đầu, trán đập xuống đất nói: “Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện… Tiểu sư muội mới gia nhập sư môn, đồ nhi thân là sư huynh nhất định sẽ giúp đỡ muội ấy hết lòng, giải sầu cho sư phụ người!”
Các đồ đệ khác chỉ biết câm nín.
Lão bát tuy là không biết xấu hổ nhưng thời điểm then chốt lại vẫn cần hắn ra mặt.
Lục Châu gật đầu hài lòng. “Rất tốt.”
“Sư phụ, sao đột nhiên người lại muốn bế quan?” Chư Hồng Cộng nghi hoặc hỏi.
Các đồ đệ khác cũng rất tò mò muốn biết chuyện này, ai nấy đều nhìn về phía sư phụ.
Lục Châu lườm hắn. “Sao hả? Vi sư làm việc còn phải bẩm báo với ngươi?”
Chư Hồng Cộng vội vàng dập đầu nhận tội: “Đồ nhi không dám! Đồ nhi biết sai.”
Sau đó hắn còn cương liệt giơ tay tát vào mặt mình một cái vang dội.
Các đồ đệ khác chỉ biết câm nín khi thấy cảnh này.
“Mang đồ hình trận văn trên cỗ quan tài ra đây.”
“Vâng.”
Lúc này Lục Châu mới đứng lên, phất tay nói: “Không còn chuyện gì khác thì giải tán đi.”
“Cung tiễn sư phụ.” Đám đồ đệ đồng loạt khom người.
Lần này Lục Châu không trở về Đông Các mà là đi vào mật thất.
Vừa bước vào trong, Lục Châu bắt đầu kiểm tra tình hình mật thất.
Sau khi được sửa chữa, mật thất đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, thậm chí còn có vẻ kiên cố hơn trước đây một chút. Lục Châu ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn.
Không bao lâu sau Đoan Mộc Sinh đã mang đồ hình trận văn tới, sau đó cung kính rời đi.
Lục Châu cẩn thận quan sát đồ hình trận văn. “Quả nhiên không hề khác biệt so với trận văn trên khôi giáp.”
Vẽ lại trận văn chỉ là chuyện đơn giản, khó là ở chỗ thao túng được loại trận văn cực kỳ phức tạp này, trình độ khống chế nguyên khí cần phải cao hơn cảnh giới bát diệp.
“Người này rốt cuộc đến từ đâu?”
Lục Châu lại nhớ tới những dòng ghi chú trên quyển điển tịch, thầm than. Thật sự không thể lên cửu diệp sao?
Cho đến bây giờ Lục Châu vẫn không dám xác định.
Dù đã có phương pháp trảm kim liên, đã có kinh nghiệm tấn thăng cửu diệp của Vân Thiên La, nhưng Lục Châu vẫn không thể xác định trăm phần trăm cửu diệp thật sự tồn tại. Dù sao Lục Châu cũng chẳng phải là cửu diệp.
Nghĩ ngợi một lát, Lục Châu lắc đầu vứt bỏ mọi tạp niệm.
Nghĩ mấy chuyện vô dụng này, chẳng bằng tập trung lĩnh hội Thiên thư.
Lục Châu mở giao diện Thiên thư ra, ấn vào Thẻ Thăng Cấp Hệ Thống. “Sử dụng.”
Vừa mặc niệm một tiếng, tấm Thẻ Thăng Cấp Hệ Thống đã biến thành từng điểm tinh quang dung nhập vào người Lục Châu, chỉ trong giây lát đã biến mất không còn gì nữa.
Lúc này Lục Châu mới chú ý thấy ngoại trừ mục Thiên thư ra thì giao diện Hệ thống đã biến thành màu xám.
Bên cạnh đó còn xuất hiện một thanh tiến độ với dòng chữ: đang trong quá trình thăng cấp…
Lục Châu nhìn về phía giao diện Địa Tự Quyển, ấn tượng đầu tiên của hắn chính là xem không hiểu. Hắn chẳng nhận ra một tự phù nào trong đó.
Nhưng nhờ kinh nghiệm lĩnh hội Nhân Tự Quyển nên Lục Châu hít sâu một hơi, cố gắng nhét những tự phù kia vào trong óc. Hiểu hay không không quan trọng, cứ xem như là mình hiểu đi!
Một lát sau, Lục Châu tiến vào trạng thái vô ý thức. Không có âm thanh, không có cảm giác, cả thế giới đều đã bị ngăn cách bên ngoài.
Trên người Lục Châu bắt đầu xuất hiện từng điểm tinh quang màu xanh lam…
Phủ tướng quân, Lương Châu Thành.
Tư Vô Nhai tay cầm tình báo thản nhiên bước vào đại sảnh, xem ra tâm tình không tệ.
Thấy biểu tình của Tư Vô Nhai, Vu Chính Hải hỏi: “Hiền đệ có tin tức tốt gì mà vui vẻ như thế?”
“Đúng là có mấy tin tức tốt.”
Tư Vô Nhai đáp. “Tin thứ nhất, tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung đã bị tam sư huynh dùng một chiêu đánh giết, chuyện này đã truyền đi khắp tu hành giới.”
“Tam sư đệ dũng mãnh phi thường như vậy?” Vu Chính Hải kinh ngạc hỏi.
Tư Vô Nhai kể lại việc thái tử Lưu Chấp cấu kết với Lận Tín, sau đó phân tích:
“Sư phụ ra tay phá hỏng bình chướng Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái, đối với U Minh Giáo mà nói thì đây là chuyện tốt.”
Vu Chính Hải khẽ gật đầu. “Đúng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận