Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2052: Kéo ra ngoài trảm!

Bọn hắn theo sau Lục Châu vào trong thông đạo. Thông đạo sáng lên rồi biến mất.
Thừa dịp Ma Thần họa quyển tình cờ kích hoạt tứ đại lực lượng nội hạch, Lục Châu muốn nhân cơ hội này tìm tới Vô Thần Luận Giáo Hội để làm rõ một số sự tình. Lỡ như trở về rồi họa quyển lại mất tác dụng thì quá đáng tiếc.
Hơn nữa hắn cũng muốn nhân cơ hội này tìm kiếm một ít Mệnh Cách cho lam pháp thân.
Trong thông đạo, Lục Châu nhìn về phía bốn đệ tử giáo hội, khẽ hỏi: “Trong giáo hội của các ngươi ai cũng am hiểu vu thuật?”
Bọn hắn thờ phụng Ma Thần cũng là vì Ma Thần tu hành khác biệt với mọi người. Bản thân huyết luân cũng đã là dị loại, những người khác trong giáo hội hẳn là cũng không tu hành theo con đường bình thường.
Một người đáp: “Am hiểu huyết vu chỉ có Đỗ chưởng giáo. Ngoài ra còn có người am hiểu bạch vu và hắc vu.”
Lục Châu gật đầu: “Đều có tu vi ngang với Đỗ chưởng giáo?”
“Vâng. Bốn vị chưởng giáo điều hành tứ đại phân giáo, đều cư ngụ trong viễn cổ phế tích. Về phần giáo chủ thì đã bế quan nhiều năm, chúng ta chưa từng được gặp mặt.”
Lục Châu lại hỏi: “Còn có ai tu hành con đường khác biệt không?”
Một người vội vã quỳ xuống, khóc thút thít nói: “Ma Thần đại nhân vĩ đại, chúng ta đều là tín đồ của ngài, chúng ta không phải dị loại mà!”
Đám người này cứ như bị tự kỷ.
Quang hoa biến mất, năm người xuất hiện trong một khu rừng u ám.
“Ma Thần đại nhân, chúng ta đến nơi rồi.” Một người cung kính nói.
Lục Châu gật đầu bước ra khỏi thông đạo.
Phía cuối khu rừng có thể nhìn thấy tường thành cũ nát và những tòa tháp lâu cổ xưa. Trên một tấm bia đá có khắc một câu: Viễn cổ phế tích, đừng tự tiện xông vào.
“Nơi này chính là lối vào viễn cổ phế tích. Từ một trăm ngàn năm trước giáo hội đã sinh sống ở đây, chỉ có lúc thi hành nhiệm vụ chúng ta mới rời khỏi phế tích.”
“Dẫn đường.”
Trải qua thời gian ngắn tiếp xúc, lòng sợ hãi của bốn người đã tiêu tan phân nửa, thay vào đó là hưng phấn.
“Ma Thần đại nhân có thể tự mình giá lâm giáo hội là vinh hạnh của chúng ta. Để ta dẫn đường cho ngài.”
Bốn tên huyết vu bay về phía trước. Lục Châu cũng phi hành theo sau.
Năm người tiến vào viễn cổ phế tích. Lục Châu nhìn thấy xung quanh đầy những tòa kiến trúc bị vứt bỏ, những trận pháp không còn lành lặn, những cỗ chiến xa bị bùn đất che lấp và vô số bộ xương trắng đã bị thời gian ăn mòn gần hết.
Đây là chiến trường cổ.
Nửa canh giờ sau, đám người đã phi hành được mấy ngàn dặm.
“Ở ngay phía trước.” Năm người dừng lại, nhìn về phía tòa cổ thành trước mặt, rõ ràng là kiến trúc trong đó cao hơn các tòa kiến trúc xung quanh nhiều.
“Ma Thần đại nhân, những kiến trúc kia đều được chúng ta tu sửa qua để cư trú, mong ngài đừng ghét bỏ.”
Lục Châu gật đầu.
“Xin ngài chờ một chút, tiểu nhân đi bẩm báo Chu chưởng giáo để hắn tự mình ra nghênh đón ngài.”
Ma Thần đại nhân giá lâm, cho dù giáo chủ có chết rồi thì cũng phải bò ra khỏi quan tài đi nghênh đón Ma Thần!
Lục Châu lại gật đầu.
Tên huyết vu bay về phía cổ thành. Nơi đó còn rộng lớn hơn thành trì của nhân loại trong Thái Hư.
“Đỗ chưởng giáo, ngươi trở về rồi?!” Một đạo thanh âm uy nghiêm từ trong cổ thành truyền ra.
Tên huyết vu ngừng lại, trong cổ thành có mấy trăm tu hành giả đang ngự không bay tới, ở giữa là một chiếc kiệu được nâng đỡ bay với tốc độ rất nhanh.
Tên huyết vu khom người hành lễ: “Bái kiến Chu chưởng giáo.”
Chu chưởng giáo đưa tay lên, đoàn đội lập tức ngừng lại. Hắn cúi đầu nhìn xuống tên huyết vu, nghi hoặc hỏi: “Đỗ chưởng giáo đâu? Sao không trở về?”
“Việc này…” Người kia ấp úng.
“Hửm?”
Vô Thần Luận Giáo Hội có bốn vị chưởng giáo chia nhau chưởng khống bốn hướng đông tây nam bắc. Chu chưởng giáo chính là người nhập hội sớm nhất và có địa vị cao nhất ở đây.
Tên huyết vu không dám nhắc tới chuyện Đỗ chưởng giáo đã chết, bèn vội vàng đổi đề tài: “Chu chưởng giáo, hôm nay có vị khách nhân tôn quý vô cùng đến thăm, đang chờ ở cách đây không xa.”
Chu chưởng giáo nhíu mày nói: “Khách nhân tôn quý?”
Một đệ tử giáo hội đứng cạnh kiệu nói: “Ngươi làm trái với quy củ của giáo hội, mang ngoại nhân tiến vào phế tích sẽ bị định tội!”
Tên huyết vu cũng đoán được bọn hắn sẽ nói thế, bèn đáp ngay: “Chu chưởng giáo, vị khách nhân tôn quý vô cùng này chính là người mà giáo hội chúng ta luôn thờ phụng Ma Thần đại nhân!”
Tường thành cổ bỗng lâm vào yên tĩnh. Chu chưởng giáo ngồi trong kiệu trầm mặc không nói, những người khác thì cau mày nhìn tên huyết vu như thể hắn bị điên rồi.
“Kéo ra ngoài trảm.” Chu chưởng giáo khẽ phất tay.
“Vâng.”
Hai tu hành giả vừa định động thủ, tên huyết vu kia đã vội vàng xoay người lại, quỳ xuống nói to: “Cung nghênh Ma Thần đại nhân tôn quý!”
Sao có thể mong bọn hắn tin tưởng Ma Thần đại nhân sẽ xuất hiện chứ?
Một trăm ngàn năm trước Ma Thần vẫn lạc, cho tới nay vẫn chưa từng xuất hiện trở lại. Trận chiến với Đồ Duy Đại Đế trăm năm trước đã được Vô Thần Luận Giáo Hội phái người điều tra, sau đó cho ra kết luận là do Minh Tâm Đại Đế cố ý diễn kịch, âm mưu đánh giết Đồ Duy Đại Đế.
Ai cũng sẽ không tin Ma Thần đại nhân phục sinh, dù là tín đồ trung thành hay tín đồ vờ vịt.
Nghe thấy tiếng hô, đám người nhìn về phía đằng xa. Quả nhiên nơi đó có bốn người đang lăng không lơ lửng.
Trong mắt Chu chưởng giáo hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tên huyết vu thấp giọng nói: “Chu chưởng giáo, ngài hãy mau tiến lên cung nghênh Ma Thần đại nhân đi!”
“Đồ hỗn trướng này, ngươi còn dám sai bảo bản chưởng giáo?!”
Đúng lúc này, giọng nói uy nghiêm của Lục Châu truyền đến: “Ngươi là Chu chưởng giáo trong Vô Thần Luận Giáo Hội?”
Thanh âm kia từ xa truyền thẳng vào tai Chu chưởng giáo, không hề dư thừa lãng phí chút lực lượng nào.
Trong lòng Chu chưởng giáo không khỏi kinh ngạc, hắn biết chỉ có cao thủ mới làm được điều này. Mắt hắn lóe lên quang hoa, thị lực tăng cường gấp mấy lần, rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng thân ảnh Lục Châu và ba tên huyết vu đứng bên cạnh.
Chỉ xét về khí thế và ngũ quan, người này đúng là cao thủ, nhưng vẫn còn chênh lệch rất xa với bốn chữ “Ma Thần đại nhân”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận