Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 928

Diệp Chân không mở mắt ra mà cực kỳ lạnh nhạt đáp: “Ta đang dưỡng hạo nhiên chi khí, khí xuất phát từ nội tâm, tâm đến từ tính… Nếu ta không thản nhiên thì làm sao mà dưỡng khí?”
Một tu hành giả mặc thanh y nói: “Nếu ngươi không nói chuyện được thì xin mời Trai chủ ra đây gặp mặt một lần.”
Diệp Chân chậm rãi mở mắt, ngừng dưỡng khí, khẽ thở dài rồi mỉm cười nói: “Sức khoẻ Trai chủ không tốt, không tiện gặp khách. Mọi chuyện lớn nhỏ trong Phi Tinh Trai đều do ta xử lý.”
“Ngươi không xử lý được! Cái chết của Trưởng lão Tạ Huyền có liên quan đến ngươi, sao có thể để ngươi xử lý?”
“Trời có phong vân bất chợt, người có hoạ phúc khó dò. Cái chết của trưởng lão Tạ Huyền ta rất lấy làm tiếc, cũng sẽ tự mình bàn giao với mười hai tông Vân Sơn.” Diệp Chân nói.
Nhiếp Trì tỉnh táo hơn các đệ tử khác nhiều, lập tức nói:
“Diệp Chân, Tạ trưởng lão là nhân tài hiếm thấy của mười hai tông Vân Sơn, Mạnh Trường Đông của Phi Tinh Trai lâm trận phản chiến, mưu hại Tạ Huyền mới khiến cho dị tộc thành công giết hắn. Ngươi định bàn giao như thế nào?”
Diệp Chân cười nhạt nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, chư vị đến đây là để giải quyết vấn đề chứ không phải để tạo ra thêm vấn đề. Nếu phẫn nộ có thể giúp chư vị yên tĩnh lại thì xin cứ tự nhiên.”
Nói xong hắn nhắm mắt lại, hai tay lại đặt lên gối, từng tự phù bay ra xoay tròn quanh thân Diệp Chân.
Các tu hành giả mặc thanh y vốn đã tức giận, nay thấy Diệp Chân tỏ thái độ hời hợt như vậy lập tức nổi trận lôi đình.
Đạo trường trống rỗng chẳng có vật gì, một tu hành giả mặc thanh y trẻ tuổi không kiềm chế được cơn nóng giận bèn giậm mạnh chân xuống sàn nhà.
Ầm! Sàn nhà bằng gỗ bị giẫm thủng một lỗ to.
“Diệp Chân, đừng tưởng rằng giết một con hoả kê biết bay là có thể xem trời bằng vung. Ngươi còn kém xa lắm!”
Diệp Chân vẫn bất động như núi, tự ấn lơ lửng quanh người hắn toát ra nguyên khí nhàn nhạt. Hắn đang tu hành trước mặt tất cả mọi người.
Nhiếp Trì nhíu mày nói: “Diệp Chân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Diệp Chân mở mắt nhìn về phía tu hành giả trẻ tuổi giẫm hỏng sàn nhà kia, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt khiến người ta không cách nào biết hắn đang nghĩ gì.
“Bàn giao của ta rất đơn giản.” Giọng Diệp Chân trầm xuống. “Tiễn các ngươi đi gặp Tạ Huyền.”
Ầm !
Toàn bộ cửa gỗ quanh đạo trường đóng sầm lại, tranh sơn thuỷ trên bốn mặt tường toát ra hồng tuyến kết nối với tự ấn quanh người Diệp Chân.
“Diệp Chân, ngươi dám?!!”
Ông ông ông !
Ba mươi tu hành giả mặc thanh y lập tức gọi ra pháp thân. Ba người bát diệp, bảy người thất diệp, mười người lục diệp, còn lại đều là ngũ diệp trở xuống… Toàn bộ đều là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Các tu hành giả lập tức tung chưởng đánh Diệp Chân, một số người đánh về phía bốn bức tranh sơn thuỷ.
Diệp Chân vẫn bình thản như trước, hai tay nâng lên. Tuyệt Thiên Trận phát huy vô cùng tinh tế.
Phanh phanh phanh! Mấy chục chưởng ấn đánh vào người Diệp Chân không hề có tác dụng gì, tựa như đánh vào mặt biển. Các tu hành giả muốn phá vỡ đạo trường nhưng lại phát hiện lực lượng bản thân như bị giam lại không thể phát huy.
Bên ngoài đạo trường vẫn hoàn toàn yên tĩnh như thể bên trong chẳng xảy ra chuyện gì.
Nhiếp Trì cau mày, song chưởng hợp nhất đánh ra toàn bộ lực lượng, miệng quát lớn: “Giết Diệp Chân!”
“Vâng!” Toàn bộ tu hành giả ùa lên.
Lúc này, Diệp Chân gọi ra pháp thân. Khi toà pháp thân xuất hiện, đám người Nhiếp Trì lập tức đứng sững lại, toàn thân run rẩy, hai mắt trừng to.
“Đây là…”
Trước mắt mọi người là một toà pháp thân mãng xà mọc ra tám cái đầu, trong đó có năm cái đầu đang nhe nanh múa vuốt nhìn đám người.
“Cửu Anh?!” Nhiếp Trì lăng không bay ngược ra sau, trong mắt tràn ngập kinh hãi.
Năm cái đầu cực lớn há chiếc mồm đỏ như máu ra thôn phệ đám tu hành giả đứng gần đó. Những toà pháp thân hình người tựa như một món ăn mỹ vị bị Cửu Anh nuốt chửng.
“A !”
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Bên trong Tuyệt Thiên Trận, ba mươi cao thủ Nguyên Thần cảnh của mười hai tông Vân Sơn đều trở nên yếu ớt như những đứa trẻ, mặc cho đại mãng xà nuốt lấy.
Nhiếp Trì hoàn toàn ngây ngốc.
Đối với con quái vật khổng lồ Cửu Anh thì bọn họ chỉ là những chiếc bánh bao đang đứng yên chờ nuốt.
Tuyệt Thiên Trận ngoại trừ khả năng làm suy yếu kẻ địch và khiến chủ nhân mạnh lên thì còn có tác dụng ngăn cách âm thanh và tầm nhìn.
Từ trước tới nay Diệp Chân đều không thích người khác tới gần đạo trường của mình, những năm gần đây hắn cũng chỉ thu nhận một đệ tử quan môn để có người chiếu cố việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho mình. Giang Tiểu Sinh vô cùng hiểu tính tình sư phụ, dưới yêu cầu hà khắc của Diệp Chân, hắn luôn cố gắng làm tốt mọi việc, dù vậy vẫn thường xuyên bị sư phụ trách phạt.
Trong đạo trường, tiếng gào thét rốt cuộc cũng dừng lại. Đôi mắt Nhiếp Trì như muốn lồi ra, hắn quỳ phịch xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
“Ngươi là dị tộc?”
Diệp Chân vẫn ngồi xếp bằng, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên nhìn lướt qua đạo trường. Toàn bộ những người khác đều đã bỏ mình. Hắn than khẽ một tiếng: “Thật đáng tiếc, các ngươi lựa chọn sai lầm.”
Cái đầu ở giữa có kích thước lớn nhất của Cửu Anh lao về phía Nhiếp Trì. Ừng ực !
Diệp Chân khẽ phất tay áo, Cửu Anh dần dần thu nhỏ lại chỉ cao còn một thước. Hắn nhìn chằm chằm vào năm chiếc đầu, chép miệng nói:
“Tuy không màu mỡ bằng cửu diệp, nhưng ba mươi tên Nguyên Thần cảnh miễn cưỡng cũng xem như no bụng.”
Hắn lại phất tay áo lần nữa, tự ấn quanh thân dung nhập vào pháp thân Cửu Anh, một trong ba cái đầu ảm đạm từ từ ngẩng cao lên, hồng sắc quang hoa toả ra từ cái đầu thứ sáu càng lúc càng rực rỡ.
Cửu Anh đã có sáu cái đầu.
Pháp thân Cửu Anh từ từ xoay tròn rồi biến lại thành hình người. Toà hồng liên bên dưới lại mọc ra mảnh liên diệp thứ chín.
“Còn thiếu ba cái…” Năm ngón tay khép lại, pháp thân biến mất, trên mặt Diệp Chân lộ vẻ đáng tiếc. “Mạnh Trường Đông ơi là Mạnh Trường Đông, có lẽ ta đã quá nhân từ với ngươi rồi.”
Cùng lúc đó tại kim liên giới.
Hung thú không ngừng quấy phá con người, Ích Châu cũng không thoát khỏi cảnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận