Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1191

Trần Hữu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn ngơ ngác. Vì sao bọn ta nằm không cũng trúng đạn a?
Lục Châu nói: “Triệu Văn Quốc là nơi hỗn loạn, ai cũng có thể đến. Bạch Ốc Hàn Môn có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
“Đúng là không có, ta chỉ thích nói lời thật, kẻ yếu nên có giác ngộ của kẻ yếu.” Diệp Lưu Vân trả lời không kiên nhẫn.
“Ý ngươi là, cường giả có thể vũ nhục kẻ yếu?”
“Việc này…” Diệp Lưu Vân do dự một chút rồi đáp, “Hiện thực chính là tàn khốc như vậy. Tuổi tác ngươi đã cao, chút đạo lý này không cần ta nói.”
“Vậy để lão phu nhìn xem, tên phế vật nhà ngươi có năng lực gì.”
Lục Châu thuận tay bổ sung một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Đối phó với loại mặt hàng này không đáng phải dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá.
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Lưu Vân cao giọng nói.
Hắn vốn không muốn lãng phí thời gian với lão đầu này, mục tiêu của hắn là Mệnh Cách Chi Tâm bên dưới kia.
“Lão phu đã cho ngươi cơ hội.”
Lục Châu nhấc chưởng đánh ra. Đây chỉ là một chưởng ấn Phật môn rất bình thường, không có Thái Huyền chi lực, càng không có bao nhiêu tu vi.
Kim sắc chưởng ấn bay về phía hắc quan.
Đám người Hắc Tháp Bạch Tháp không hề phản ứng, bọn hắn còn ước gì các thế lực khác đánh nhau đầu rơi máu chảy, như vậy sẽ không ai đến cướp Mệnh Cách Chi Tâm của bọn hắn.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn thì cảm khái không thôi. Bọn hắn thường xuyên bị vũ nhục, mỉa mai chế giễu là chuyện thường tình. Cường giả vũ nhục kẻ yếu không có gì lạ, nhưng người đều có tôn nghiêm, gặp phải chuyện này đương nhiên sẽ tức giận.
“Kim chưởng?” Trần Vũ Vương lộ vẻ nghi hoặc.
Không ai cản chưởng ấn lập loè kim quang kia lại.
Khi chưởng ấn chạm vào hắc sắc cự liễn, phù một tiếng, chưởng ấn bị lay động rồi biến mất.
Đám người Hắc Diệu liên minh cười ha hả.
Hắc Tháp Bạch Tháp lộ vẻ xấu hổ. Chỉ có chút bản lãnh vậy thôi?
Trần Vũ Vương cũng liên tục lắc đầu. Còn tưởng là nhân vật hung ác nào, hoá ra chỉ biết làm màu.
“Ha ha…”
Trong hắc quan cự liễn bay ra một thân ảnh, vì tốc độ quá nhanh nên khiến người ta sinh ra ảo giác.
Thích khách đại sư xuất thủ!
Diệp Lưu Vân cười nói: “Nếu ngươi không tung chưởng, ta đã không thèm tính toán… Đáng tiếc, hôm nay ta nhất định phải dạy cho ngươi biết cái gì là hiện thực tàn khốc.”
Vù!
Khi thân ảnh Diệp Lưu Vân xuất hiện cách Lục Châu năm mươi mét, hai mắt Lục Châu hoá thành lam đồng, bắt giữ rõ ràng thân ảnh Diệp Lưu Vân đang cười lạnh.
Lục Châu lại tung chưởng.
“Đại Vô Úy Ấn.”
Cho dù đã sử dụng chưởng ấn này không biết bao nhiêu lần, Lục Châu đều cảm thấy vô cùng an tâm mỗi khi nó xuất hiện.
“Hả?”
Diệp Lưu Vân tự xưng là thích khách đại sư, nhưng vừa thấy chưởng ấn này, trong lòng hắn lập tức run rẩy.
Quỷ dị, thần bí, khó lòng mô tả được… giác quan của thích khách vô cùng nhạy bén, hắn đã cảm giác được chưởng ấn này bất phàm, nhưng tên đã lên dây, không bắn không được.
Diệp Lưu Vân phát huy tốc độ cực hạn, thân như quang ảnh khiến mọi người hoa cả mắt.
So sánh với hắn, một chưởng Đại Vô Úy Ấn có vẻ nhỏ bé vô cùng.
Nhưng ngay sau đó, chưởng ấn đột nhiên phóng đại, năm ngón tay lấp lánh như kim sơn hàng thế.
Ầm!
Đại Vô Úy Ấn đập vào thân thể Diệp Lưu Vân.
Đám người trợn trừng mắt. Ai nấy đều kinh hãi trước chưởng ấn đột ngột biến lớn kia, da đầu tê dại, không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Đầu óc Diệp Lưu Vân trống rỗng, điên cuồng phun máu. Một cỗ lực lượng đánh sâu vào linh hồn hắn khiến toàn thân vô lực.
Diệp Lưu Vân gắng gượng bay ngược ra sau, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện lại cấp tốc co rụt vào.
Nếu là người có chút thường thức, đương nhiên sẽ hiểu cảnh tượng này có ý nghĩa gì… Diệp Lưu Vân đã bị một chưởng vừa rồi đánh giết một Mệnh Cách!
Lục Châu không mảy may dao động sau khi thu được 6.000 điểm công đức, càng không tức giận vì bị thua lỗ.
Một chưởng này có tác dụng chấn nhiếp toàn trường, hiệu quả lớn vô cùng.
Diệp Lưu Vân lui lại mấy trăm mét, đám người Hắc Diệu liên minh lúc này mới kịp phản ứng.
“Diệp đại sư!”
Cho đến khi trở về cạnh hắc quan, Diệp Lưu Vân mới miễn cưỡng ổn định thân thể, khoé môi dính máu, vẻ mặt kinh hãi nhìn lão nhân trước mặt.
Cái gì gọi là hiện thực tàn khốc?
Hắn cảm giác mặt mình như bị ai vả thật mạnh, nóng bỏng và đau nhức đến dị thường.
Tiêu Vân Hoà đứng bên cạnh Lục Châu lúc này mới ý thức được… câu nói nhất định phải có được Anh Chiêu tuyệt đối không phải nói ngoa.
Trần Hữu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn cảm thấy dễ chịu vô cùng, cực kỳ hả giận. Nghèo thì sao nào? Yếu thì sao nào?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Diệp Lưu Vân vừa sợ hãi vừa khó hiểu hỏi.
“Quỳ xuống.” Lục Châu đạm mạc vô cùng.
Thân hình Diệp Lưu Vân khẽ lảo đảo. Hắn thấp giọng cầu cứu. “Trần Vũ Vương… giúp, giúp ta.”
Trần Vũ Vương giật mình như người vừa tỉnh mộng, cười đáp:
“Diệp Lưu Vân, ta và ngươi không quen, hơn nữa ngươi vũ nhục người ta trước, người ta muốn ngươi xin lỗi cũng là việc đương nhiên.”
“Ngươi…”
Diệp Lưu Vân nghiến răng nghiến lợi, tràn ngập không cam lòng.
Hiện thực tàn khốc.
Diệp Lưu Vân dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang đám người Hắc Tháp Bạch Tháp, nhưng lại bị đối phương khịt mũi coi thường.
Thấy hắn cố chấp, Lục Châu lắc đầu nói:
“Hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi. Vậy thì lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn.”
“Đừng!”
Diệp Lưu Vân ngẩng đầu, run rẩy nói: “Ta… ta quỳ.”
Hai chân hắn cong lại, lăng không quỳ xuống. Hắn không cam lòng cúi người xuống dập đầu.
Thái độ Trần Vũ Vương lập tức trở nên lễ phép, chắp tay nói với Lục Châu: “Thì ra tu vi lão tiên sinh cao như thế. Ta là Trần Thiên Hạo, xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận