Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1763: Nghi ngờ

Tưởng Đông Thiện nghẹn họng.
Vu Chính Hải đi tới bên cạnh hắn, khẽ hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta… ta không sao.” Tưởng Đông Thiện đáp.
“Ngươi cũng rất can đảm.”
“Quá khen rồi… tại bí ẩn chi địa rộng lớn bạt ngàn này, nguy cơ có ở khắp nơi, chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng như chơi. Khó khăn lắm ta mới gặp được đồng hương một lần, sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” Tưởng Đông Thiện thở dài nói.
“Ngươi là người kim liên giới? Vì sao ta chưa từng nghe nói tới danh hào của ngươi?” Vu Chính Hải hỏi.
“Hầy… Trước đó ta rời khỏi kim liên, trà trộn vào bí ẩn chi địa vì chỉ có như thế mới tránh được hiện tượng mất cân bằng. Ở lại kim liên sẽ bị Thái Hư để mắt tới, ít ra đến bí ẩn chi địa còn sống sót được. Ở nơi này có không ít người có hoàn cảnh giống như ta.”
Khổng Văn nghe vậy cũng thấy cùng chung cảnh ngộ, bèn chắp tay nói với Tưởng Đông Thiện: “Đều là người lưu lạc bốn phương.”
Tưởng Đông Thiện gật đầu cười: “Không ngờ nơi này lại có cao nhân, xem ra là ta lo xa rồi.”
“Giới thiệu một chút, vị này là Lục các chủ của Ma Thiên Các.” Khổng Văn tự hào nói, “Chỉ là chân nhân, còn chưa xứng để Các chủ tự mình ra tay.”
Tưởng Đông Thiện âm thầm kinh ngạc, nói như vậy thì thực lực của đối phương ít nhất là từ đại chân nhân trở lên. Mà từ mấy chiêu vừa rồi xem ra thì đối phương rất có thể chính là Thánh nhân.
Nghĩ vậy, Tưởng Đông Thiện khom người nói với Lục Châu: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.”
“Không có gì.” Lục Châu phất tay rồi bay trở lại lưng Bạch Trạch, vỗ nhẹ một cái.
Bạch Trạch quay đầu phun ra một đạo bạch quang, khôi phục lực lượng Thiên Tướng cho Lục Châu. Mà lúc này hắc vụ bên dưới cũng đã biến mất.
Lục Châu dùng thần thông cảm giác xung quanh, bốn bề yên tĩnh không có một tia dị động nào.
Đi rồi sao?
Lục Châu xoay người hỏi Tưởng Đông Thiện: “Ngươi đến từ kim liên giới?”
“Vâng.”
“Rời khỏi kim liên từ bao giờ?”
“Việc này…” Tưởng Đông Thiện không ngờ đối phương lại hỏi kỹ như vậy, bèn đáp, “Không nhớ rõ nữa… Ta chỉ nhớ lúc đó cực kỳ hỗn loạn, hiện tượng mất cân bằng diễn ra rất nghiêm trọng.”
“Là sau khi đại địa phân tách?”
Tưởng Đông Thiện gật đầu, thở dài một tiếng: “Ta nào có thể sống lâu như vậy, chân nhân chỉ có tuổi thọ 30.000 năm.”
Lục Châu lại hỏi: “Kim liên bị trói buộc ở tu vi bát diệp, theo lý thuyết thì ngươi không thể tiến vào cửu diệp mới phải…”
Tưởng Đông Thiện cười đáp: “Trói buộc ở kim liên giới không giống với thiên địa ràng buộc. Thiên hạ này ai ai cũng bị thiên địa ràng buộc, nhưng trói buộc ở kim liên giới chỉ đơn giản là không đủ thọ mệnh để đột phá cửu diệp.”
“Đúng là như thế. Ngươi giải quyết vấn đề này như thế nào?” Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai đã từng thảo luận về vấn đề này nên rất có ấn tượng.
“Kim liên không đến cửu diệp sẽ không cách nào hấp dẫn Mệnh Cách thú đến, điều này trở thành vòng tuần hoàn ác tính, bị kim liên gọi là trói buộc. Kỳ thực chỉ cần có đủ trái tim sinh mệnh là có thể giải quyết được, nhưng việc này gần như là không có khả năng, vì hung thú cường đại sẽ không xâm nhập kim liên. Cho nên… ta tìm ra phương pháp giải quyết.”
Đám người tò mò nhìn Tưởng Đông Thiện khiến hắn có chút lúng túng nói tiếp:
“Ta dung nhập.”
“Dung nhập?”
“Trước kia ta vô tình lạc tới bí ẩn chi địa, dung nhập hắc liên giới và trở thành Thiên Giới Bà Sa. Sau đó ta trở lại kim liên giới, dung nhập ngược lại để khôi phục.” Tưởng Đông Thiện nói.
Chư Hồng Cộng tròn mắt nói: “Diệu nha! Lão đệ, cho dù là thất sư huynh ta còn sống, chỉ e cũng không thể nghĩ ra chiêu thức này của ngươi. Chiêu này thật là quá trâu!”
Tưởng Đông Thiện nghi hoặc nhìn Chư Hồng Cộng: “…Lão đệ?”
“Đừng để ý, đó là cách gọi để thể hiện thiện cảm giữa chúng ta.” Chư Hồng Cộng vỗ bả vai hắn.
Câu chuyện ly kỳ của Tưởng Đông Thiện khiến ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ sẽ có người dùng phương pháp này để tránh thoát trói buộc.
Lục Châu lại hỏi: “Trong bí ẩn chi địa có nhiều người giống như ngươi không?”
“Ta đã gặp không ít, nhưng chưa từng đếm thử. Đáng tiếc bí ẩn chi địa quá rộng lớn, nhân loại có nhiều cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, là con cá nhỏ trong đại dương mà thôi.” Hắn cảm khái nói.
Lúc này, Lục Ngô đã thu thập xong năm tên Ngân Giáp Vệ, trở về đứng giữa đám người.
Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay tới lối vào Thiên Khải Chi Trụ, nói: “Cùng lên.”
Tưởng Đông Thiện giật mình nói: “Tiền bối thật sự muốn đi vào?”
Lục Châu không quay đầu lại, thản nhiên đáp: “Việc này không liên quan đến ngươi. Ngươi có thể đi rồi.”
Nói xong Lục Châu tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Những người còn lại nhìn thoáng qua Tưởng Đông Thiện rồi cũng theo sau.
Tưởng Đông Thiện vốn định đi vào nhưng Lục Ngô đã đứng chắn bên ngoài lối vào, hờ hững nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
Lúc này Tưởng Đông Thiện mới chắp tay nói: “Vốn là đồng hương, cần gì phải khó xử nhau. Các vị, sau này còn gặp lại.”
Hư ảnh loé lên, Tưởng Đông Thiện biến mất.
Kết cấu bên trong Thiên Khải Chi Trụ không khác gì ở những nơi khác, chỉ là tầng lam sắc bình chướng ở đây hơi nhạt, hẳn là đã có người cố ý xâm nhập nên khiến bình chướng ba động.
“Sư phụ, Tưởng Đông Thiện thoạt nhìn cũng không có ác ý, lại đến từ kim liên giới, vì sao lại đuổi hắn đi?” Vu Chính Hải hỏi.
“Lòng người khó dò.” Lục Châu bình thản đáp, “Hơn nữa trong lời nói của hắn có rất nhiều lỗ thủng, không thể không đề phòng.”
“Lỗ thủng?”
“Hắn đến từ kim liên giới, lại bảo rằng tình cờ lạc đến bí ẩn chi địa. Ngay cả Diệp Thiên Tâm muốn đi vào Nguyệt Quang lâm địa cũng cực kỳ khó, hắn làm cách nào lạc được vào bí ẩn chi địa?”
Đám người gật đầu.
“Tiếp đó, hắn ở bí ẩn chi địa rất lâu, quần áo cũ nát có thể hiểu được, nhưng gương mặt hắn sáng sủa thanh tú, không phải là loại người dãi dầu sương gió.”
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt, giơ ngón tay cái lên nói: “Sư phụ cao minh! Người không nói quả thật đồ nhi cũng không nghĩ đến những chuyện này. Gia hoả này lừa gạt chúng ta rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Mặc kệ hắn.” Lục Châu chỉ tay vào bình chướng, “Ngân Giáp Vệ trong Thái Hư đã xuất hiện, thời gian của chúng ta có hạn. Giành được tán đồng của Thiên Khải Chi Trụ trước đã rồi tính.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận