Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1783: Hoá thân

Tưởng Đông Thiện ỉu xìu, không còn sức cãi lại.
“Lão phu lưu ngươi lại là muốn nhìn xem ngươi định giở trò gì.”
“Ngươi không sợ ta giết bọn hắn? Tu vi bọn hắn không bằng ta.” Tưởng Đông Thiện nói.
Oanh!
Lục Ngô từ đằng xa nhảy vọt tới, cúi đầu nhìn Tưởng Đông Thiện, trầm thấp nói: “Các chủ đã sớm căn dặn bản hoàng, nếu ngươi có dị động, bản hoàng sẽ lập tức ăn thịt ngươi. Trong trăm năm qua tại cổ trận bản hoàng đều nhìn chằm chằm ngươi đó.”
Lục Ngô xem thường nói: “Nhưng buồn cười là từ đầu tới cuối ngươi đều không thèm để ý tới bản hoàng.”
Lời này rất đúng, Tưởng Đông Thiện quả thật đã không chú ý tới Lục Ngô. Bị một con quái vật khổng lồ nhìn chằm chằm suốt trăm năm mà vẫn không nhận ra, hắn buồn cười đến cỡ nào?
Đoan Mộc Sinh hỏi: “Lục Ngô, sao ta không biết vụ này?”
“Ách… thiếu chủ, việc này phải giữ bí mật nha.”
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương lên, nhếch mép nói: “Không phải ta xem thường hắn, nhưng cho dù sư phụ không ra tay thì hắn cũng chẳng làm gì được chúng ta.”
Vù! Bá Vương Thương chỉ về phía Tưởng Đông Thiện chất vấn: “Ngươi nói xem có đúng không?”
Thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ có nói gì cũng vô ích. Tưởng Đông Thiện chỉ bật cười ha hả.
Lục Châu hỏi: “Mục đích của ngươi là gì?”
“Bây giờ nói chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì.” Tưởng Đông Thiện lắc đầu.
“Nói!” Đoan Mộc Sinh trừng mắt quát.
“Ta vốn chỉ phụng mệnh làm việc, đến tra dị động ở kim liên giới. Về sau… ta thay đổi chủ ý, muốn có được thần thi Vương Tử Dạ. Có tin hay không thì tuỳ các ngươi.” Tưởng Đông Thiện nói.
“Ngươi khống chế Vương Tử Dạ chỉ vì muốn tự bảo vệ mình? Dù gì ngươi cũng là chân nhân, lý do hẳn không đơn giản như thế.” Vu Chính Hải hỏi.
“Bởi vì…” Hai mắt Tưởng Đông Thiện sáng rực, “Ta muốn có được thân thể của chính mình!”
Lời này khiến đám người không hiểu ra sao.
“Ý ngươi là sao?”
“Có nói ngươi cũng không hiểu.” Tưởng Đông Thiện hung hăng nện ba quyền xuống đất. “Vương Tử Dạ, ra đây!!”
Oanh oanh oanh.
Nhưng Vương Tử Dạ trốn rất kỹ, chẳng hề lộ diện. Tưởng Đông Thiện tuyệt vọng lại ngồi phịch xuống, thân thể run rẩy nói:
“Vương Tử Dạ mê mẩn thê tử của Chương Đại Đế nên bị phân thây, cầm tù ở Chấp Tù. Thân thể hắn rắn chắc chẳng kém gì thần binh lợi khí, chỉ có bộ thân thể đó mới giúp ta trọng sinh!” Hắn càng nói càng hăng, “Lẽ ra ta đã có thể trọng sinh!”
Lại một người điên.
Lục Châu cau mày hỏi: “Chương Đại Đế?”
Tưởng Đông Thiện đột nhiên quỳ xuống đất, hai tay chập lại, có vẻ thần kinh bất thường nói: “Không được bất kính với Chí Tôn, ta không cố ý, ta không cố ý…”
Thua thì thua thôi, vì sao lại đột nhiên thất thố như vậy?
Vu Chính Hải lại hỏi: “Ngươi đang sống rất tốt, vì sao còn phải trọng sinh?”
Tưởng Đông Thiện không nói chuyện, không muốn trả lời câu hỏi này.
Lục Châu nhớ tới thần thi Doanh Câu rất e sợ Ma Thần, bèn hỏi: “Chương Đại Đế chính là Ma Thần trong truyền thuyết?”
Tưởng Đông Thiện lắc đầu.
“Vậy Ma Thần là ai?”
“Không thể nói! Đây là điều tối kỵ! Tối kỵ!”
Lục Châu lại hỏi: “Ngươi phụng mệnh ai đến thăm dò Ma Thiên Các?”
“Không biết rõ.” Tưởng Đông Thiện lắc đầu.
Lục Châu đánh ra chưởng ấn bắt lấy Tưởng Đông Thiện. “Tốt nhất ngươi nên thành thật trả lời.”
Tưởng Đông Thiện cau mày, trên trán ướt đẫm mồ hôi, biểu tình trên mặt có vẻ cực kỳ thống khổ, lại nói không ra lời.
Lúc này, hai cánh tay hắn đột nhiên xuất hiện vết rạn nứt, ngũ quan cũng nứt toác ra.
“A !” Tưởng Đông Thiện kêu lên.
“Chuyện gì thế này?” Đám người giật mình.
Lục Châu buông tay, Tưởng Đông Thiện vẫn lơ lửng trên không trung, không ngừng giãy giụa, hai mắt trợn trừng như muốn nói ra câu gì đó nhưng lại bị một lực lượng vô hình kẹp chặt, nói không nên lời. Vết rạn đã lan ra toàn thân hắn.
Ầm!
Thân thể Tưởng Đông Thiện phá toái thành từng điểm tinh quang rồi tiêu tán giữa không trung.
“Là hoá thân?!” Lục Châu nhíu mày.
Đã từng nhìn thấy hoá thân của Lam Hi Hoà, Lục Châu lập tức nhận ra.
“Vậy mà lại là hoá thân?!” Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao, “Thứ này thật đáng ghét!”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Hoá thân này cũng thật thú vị. Hắn cướp đoạt thân thể Vương Tử Dạ là vì muốn tạo ra một thân thể thật sự cho mình. Huyết khí kia e là một loại ký sinh đoạt xá nào đó.”
Điều này làm Vu Chính Hải nhớ tới Bình An, người huynh đệ cuối cùng thuộc tộc Vô Khải của mình, không khỏi cảm thán nói: “Thế nhân thật là mệt mỏi, vì cái gì lại không dùng chân diện mục để gặp người? Cho dù nguỵ trang tốt thế nào đi nữa thì cũng không phải là chính mình.”
Trên Tứ Phương Cơ, Phan Ly Thiên thọc Lãnh La một cái: “Lão Lãnh, đang nói ngươi đó.”
Lãnh La thấp giọng mắng: “Cút!”
Minh Thế Nhân tò mò nói: “Hoá thân chi thuật đúng là một thủ đoạn cao thâm. Làm sao mới có thể tạo ra hoá thân nhỉ? Có ai biết không?”
Đám người lắc đầu, không một ai biết rõ.
Diệp Thiên Tâm nói: “Lam Hi Hoà dùng hoá thân để trấn thủ Bạch Tháp nhiều năm như vậy, việc tu hành của hoá thân lại xảy ra sai sót. Có thể thấy hoá thân không có ý thức của bản thể.”
“Cũng có thể nàng ta cố ý làm thế. Tưởng Đông Thiện rõ ràng có nhiệm vụ trong người.” Minh Thế Nhân nói.
“Ý thức bản thể và hoá thân hẳn là không có liên kết với nhau. Nếu không vì để giữ gìn cân bằng, nàng ta đã có thể nhập vào hoá thân để xử lý nhân tố không cân bằng.” Lục Châu nói, “Hoá thân cũng là một loại trải nghiệm nhân sinh. Nếu lão phu đoán không sai, người thi thuật bởi vì muốn bảo vệ tâm cảnh tu hành không bị một đoạn ‘nhân sinh’ khác ảnh hưởng nên mới tạo ra hoá thân.”
Tần Nại Hà gật đầu nói: “Các chủ nói rất đúng. Nếu không chú ý điểm này, thi thuật giả rất dễ tạo thành bóng ma tâm lý. Nghe nói sau khi thành thánh, tâm cảnh và quy tắc trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Đạo lực lượng là quy tắc, tu vi càng mạnh thì lực lượng phản phệ càng lớn.”
Đám người gật đầu.
“Sư phụ, đại địa phân tách e là sẽ hấp dẫn đám người Thái Hư tới. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tiến vào Thiên Khải Chi Trụ thôi.” Minh Thế Nhân đề xuất.
“Được.”
Lục Châu dẫn đầu đoàn người tiến vào Thiên Khải Chi Trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận